Tư Nhiên vờ như không nghe thấy, cậu nói tiếp: “Lần này tôi tới chính là có chuyện muốn mọi người giúp đỡ.”
Thấy Tư Nhiên đi thẳng vào vấn đề, mọi người cũng trở nên nghiêm túc: “Lão đại, còn nói giúp đỡ gì với bọn em chứ.
Bọn em cũng chỉ vì bản thân mình mà thôi.
Nếu như không phải lão đại cứu bọn em từ chỗ chết, thì mấy người chúng em cũng chẳng còn trên đời này rồi.
Có chuyện gì thì anh cứ việc ra lệnh!”
Những người khác rối rít gật đầu.
Tư Nhiên cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Tôi muốn đảm nhiệm chức vụ tổng tài nhà họ Mai, nhưng dù sao tôi cũng còn nhỏ tuổi, e rằng có người sẽ gây phiền toái.
Vì thế, chuyện này đành nhờ các cậu rồi.”
Những người khác rối rít đồng ý, vẻ mặt đầy tự hào.
Tuy bọn họ nhỏ, nhưng bọn họ rất có khả năng.
Lão đại của bọn họ muốn làm tổng tài đó!
Tiểu Cát nhìn Tư Nhiên bằng ánh mắt sùng bái, trái tim thiếu nữ đập “Thình thịch”.
Tư Nhiên tiếp tục nói: “Tôi phải nói chuyện với mẹ tôi trước đã, không có lệnh của tôi, mọi người không được manh động, biết chưa?”
Mọi người lập tức gật đầu.
Bọn họ đều biết, lão đại nhà mình rất hiếu thảo.
Nếu Tư Y Cẩm phản đối thì Tư nhiên sẽ không làm trái ý bà.
“Mấy ngày nay mọi người cũng vất vả rồi.
Làm xong chuyện này, tôi sẽ cho các cậu nghỉ phép dài ngày.” Tư Nhiên cười nói: “Mọi người đã nghĩ sẽ ăn gì chơi gì chưa.
Muốn gì thì cứ nói với tôi, tôi nghĩ cách giúp các cậu.”
Mọi người đều tươi cười, nói: “Bọn em đều là những thứ rác rưởi bị người ta vứt bỏ, có thể có chốn để dung thân là đủ rồi.
Anh cứ thoải mái mà làm việc! Bây giờ, những chuyện này đã không còn là công việc mà là cuộc sống của chúng em rồi.”
“Vậy được, tôi về trước đây.
Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Tư Nhiên nói xong, quay người rời đi.
Tiểu Cát vội vàng đi theo đến khi ra ngoài nhà kho.
“Tiểu Cát, cô còn có việc gì sao?” Tư Nhiên quay đầu lại, nhìn cô gái lai Tây này.
Tiểu Cát cầm lấy lọn tóc tết đuôi sam rủ trước ngực, ánh mắt xen lẫn vẻ bất an, nói: “Nhiên, về sau anh có thường xuyên đến đây không? Em chuẩn bị cho anh một số đồ đạc...”
Tư Nhiên thở dài, giơ tay vuốt đỉnh đầu Tiểu Cát, cắt ngang lời của cô: “Tôi cứu cô ra không phải để cô báo đáp tôi.
Tiểu Cát, cô sống ở đây có vui không?”
Tiểu Cát gật đầu, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp giăng đầy sự lo lắng.
Khả năng của Tiểu Cát là tính toán.
Cô có khả năng tính nhẩm cao siêu.
Người khác chỉ tùy tiện đưa ra một dãy số, cô có thể cộng trừ nhân chia ngay lập tức, độ chính xác có thể sánh ngang máy tính.
Tư Nhiên nhặt được cô ở một khu ổ chuột.
Lúc cậu gặp cô, cô suýt bị đám côn đồ làm nhục.
Thấy vậy, Tư Nhiên lập tức ra tay giúp đỡ, mới cứu được cô gái Tiểu Cát đang hoảng loạn và tuyệt vọng.
Sau khi Tư Nhiên cứu được Tiểu Cát, cô liền về nước cùng Tư Nhiên, rồi phụ trách công việc tính toán số liệu.
Từ trước tới giờ chưa từng phạm sai lầm.
Tư Nhiên rất tín nhiệm cô.
Tư Nhiên mỉm cười: “Vậy thì tốt, cứ coi đây là nhà cô.
Không cần lo lắng tôi sẽ thu hồi cam kết với cô.
Tôi đã đồng ý sẽ chăm sóc cô, thì tôi nhất định sẽ làm được.”
Tiểu Cát lắc đầu: “Em chưa từng nghi ngờ lời nói của anh.”
“Vậy thì tốt.” Tư Nhiên không cho Tiểu Cát cơ hội nói tiếp, nói: “Muộn rồi, tôi phải về đây.
Ngày mai còn phải nói chuyện với mẹ tôi, tôi phải về sớm nghỉ ngơi.
Các cô cũng nghỉ sớm đi nhé?”
Ánh mắt Tiểu Cát hiện lên vẻ thất vọng, gật đầu: “Vâng ạ, vậy anh về cẩn thận.”
“Được.” Tư Nhiên gật đầu, quay người rời khỏi đó.
Tiểu Cát vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng Tư Nhiên dần đi xa, sự cô đơn hiện rõ trong đáy mắt cô.
Cô cắn môi, không nói gì.
Thực ra cô biết, trong lòng Tư Nhiên đã có một người.
Tư Nhiên chôn giấu người ấy ở một nơi rất sâu, sâu đến nỗi không thể chạm tới.
Cô không dám ảo tưởng có thể thay thế người đó, cô chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh Tư Nhiên, nhìn nụ cười khích lệ của cậu, vậy là đủ rồi.
Lúc này, có một chàng