Mai Tùng Lâm sải bước đi đến, đang định ôm Tư Nhiên thì cậu đã vội vàng nghiêng người tránh khỏi vòng tay của ông.
Bị Tư Nhiên từ chối, Mai Tùng Lâm chẳng những không xấu hổ mà còn nhiệt tình hơn, ông ta kéo Tư Nhiên vào trong: “Tiểu Nhiên, cuối cùng thì con cũng chịu đến gặp ba rồi.
Tốt quá.
Con xem, sau này, tất cả những thứ ở đây đều sẽ là của con cả.
Con muốn cái gì thì ba cũng sẽ cho con! Ba chỉ có một đứa con trai là con, tất cả mọi thứ mà ba có bây giờ đều sẽ là bàn đạp cho con sau này.”
Mai phu nhân đứng một bên, bà ta nắm chặt tay lại với vẻ áy náy rồi sau đó đặt lên trước bụng mình, gương mặt có vẻ lúng túng và bất an.
Tư Nhiên cũng gật đầu với Mai phu nhân, cậu nói: “Mai phu nhân, lâu rồi cháu không gặp cô.”
Đáy mắt Mai phu nhân hiện lên vẻ kích động, nhưng bà ta lại không dám nói một chữ nào mà chỉ có thể vui vẻ gật đầu lại.
Mai Tùng Lâm kéo Tư Nhiên đi qua người vợ mình để vào phòng, ông ta vội vàng bảo người làm bưng trà lên nhưng Tư Nhiên lại nói một cách lạnh lùng: “Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện đi.
Ở đây nhiều người quá!”
Bây giờ, lời nói của Tư Nhiên chính là thánh chỉ, là mệnh lệnh.
Cho nên Mai Tùng Lâm vội vàng đồng ý.
Cả hai quay người đi vào phòng làm việc, sau khi đưa trà vào xong, người làm vội lui xuống.
Tư Nhiên ung dung đứng trước mặt Mai Tùng Lâm, nhìn gương mặt đã lộ ra vẻ già nua và sống lưng cũng đã còng xuống của ông ta, ánh mắt của Tư Nhiên lộ ra vẻ thương xót chứ không hề có một chút đồng cảm nào.
Người ta thường nói trời gây tội thì còn có thể tha thứ chứ người gây tội thì không thể sống được.
Đáng ra, Mai Tùng Lâm có thể có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng tất cả những thứ đó đã bị ông tự tay phá hủy.
Tư Nhiên trầm giọng nói: “Lần này tôi tới đây không phải là để nhận ông.
Ông nên biết rằng tôi sẽ không nhận một người ba như ông chứ.”
Tư Nhiên nói xong, sống lưng của Mai Tùng Lâm dường như lại còng hơn một chút, nụ cười trên gương mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Mai Tùng Lâm, Tư Nhiên liền cảm thấy rằng cậu thực sự không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.
Vì vậy, cậu phải đánh nhanh thắng nhanh, phải nói rõ ràng những lời cần nói ra mới được.
“Tôi sẽ chấp nhận đề nghị của hội đồng quản trị, đảm nhận chức vụ tổng giám đốc.
Nhưng, tôi dựa vào bản lĩnh của tôi chứ không phải nhờ sự nhường chức của ông.
Ông Mai, sau này, ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới ra thì giữa ông và tôi sẽ không có bất cứ sự liên quan khác.
Sở dĩ tôi để nhà họ Mai yên ổn, không hề đuổi cùng giết tận là vì ông đã cho tôi dòng máu này.
Bây giờ, tôi đã trả hết rồi, tôi không hề nợ ông bất cứ thứ gì nữa.”
“Ngược lại, ông đã nợ mẹ tôi quá nhiều.
Những ân oán bên trong có lẽ dăm ba câu không thể nói rõ được.
Đương nhiên, tôi cũng không muốn nói rõ.
Tôi chỉ đến nói với ông về quyết định của tôi thôi.” Tư Nhiên bình tĩnh nhìn Mai Tùng Lâm, cậu nói: “Tôi đã nói với ông cách đây rất lâu rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nắm được nhà họ Mai trong tay, nhưng tôi sẽ tự giành lấy chứ không cần ông tặng.
Tôi không cần người khác cho không thứ gì, tôi muốn cái gì thì tôi sẽ tự giành lấy.
Bây giờ chính là lúc tôi đoạt lấy vị trí tổng giám đốc.”
“Tôi đã dùng hành động để chứng minh năng lực của bản thân bao nhiêu năm nay, cuối cùng thì ban quản trị cũng đã công nhận rồi.
Thành công của tôi không hề liên quan đến ông.
Vì vậy, dù có lấy đi vị trí này thì tôi cũng không thẹn với lòng.”Tư Nhiên nói tiếp: “Dù sao Mai Linh cũng là con gái ông cho nên ông hãy giao lại toàn bộ tài sản của mình cho chị ấy thừa kế.
Tôi không hề có chút hứng thú nào với tài sản của ông cả.”
Nói xong câu này, Tư Nhiên bưng cốc trà lên uống một ngụm rồi quay người rời đi.
“Đứng lại!” Mai Tùng Lâm bỗng nhiên đứng thẳng người dậy.
Có lẽ, ông ta chưa bao giờ đứng thẳng đến như vậy.
Tư Nhiên chậm rãi quay đầu, cậu cứ đứng như vậy mà nhìn Mai Tùng Lâm.
Mai Tùng Lâm thực sự đã già rồi.
Ông ta đã không còn phong thái và gương mặt hệt như tài tử trước đây từ lâu rồi, bây giờ, ông ta chỉ là một ông cụ già nua, gần đất xa trời mà thôi.
Gương mặt bị tàn phá theo năm