Tư Nhiên yên lặng nhìn Mai Tùng Lâm một cách ngơ ngác.
Dù có chín chắn hơn nữa thì Tư Nhiên cũng chỉ là một cậu bé mười tám tuổi.
Hơn nữa, cậu cũng không giống Thẩm Duệ và hoàng tử Joel, ngay từ nhỏ Thẩm Duệ và Joel đã được huấn luyện cường độ cao với đủ loại cách thức ứng phó.
Tư Nhiên chỉ học ở học viện quý tộc Duệ Hà, lý thuyết còn được chứ thực hành thì còn rất nhiều chỗ thiếu sót.
Vì vậy, lúc Mai Tùng Lâm nói thế, Tư Nhiên vẫn chưa thể đỡ nổi.
Thực ra, bây giờ Tư Nhiên đã cảm thấy hơi hối hận.
Cậu không nên đến đây một cách liều lĩnh và mù quáng như thế mà nên tính toán kỹ càng rồi mới thực hiện.
Cuối cùng thì Tư Nhiên cũng thấy được khoảng cách giữa cậu và Thẩm Duệ cũng như khoảng cách giữa cậu và Joel rồi.
Nhưng Tư Nhiên không hề nổi giận vì chuyện đó.
Ngược lại, việc đó đã kích thích ý chí chiến đấu trong lòng cậu.
Mẹ cậu đã không để ý đến chuyện trước đây nữa, vậy nếu cậu đi đường tắt thì cũng được, đúng không?
Mai Tùng Lâm lấy di chúc ra, trên bản di chúc là chữ ký của ông ta và luật sư.
Lần này, Tư Nhiên không từ chối nữa.
Mai Tùng Lâm lại nở nụ cười.
Thấy Tư Nhiên không từ chối, Mai Tùng Lâm biết rằng mình đã có hi vọng rồi.
Cho dù Tư Nhiên vẫn không chịu nhận ông ta là ba thì ít nhất cậu cũng đã chịu nhận những thứ của ông.
Đây là sự tiến bộ!
Tư Nhiên vẫn luôn im lặng, sau khi nói xong ba chuyện này, Mai Tùng Lâm không hề nói đến những chủ đề nghiêm trọng nữa mà chỉ hỏi thăm tình hình ở trường của cậu.
Tư Nhiên cũng chỉ nói loa qua về một số chuyện ở trường học, ngắn gọn y như đang trả bài.
Nhưng, cho dù như thế thì Mai Tùng Lâm cũng cảm thấy hài lòng rồi.
Nói xong câu cuối cùng, Tư Nhiên tỏ ra bối rối: “Hôm nay, tôi đã hơi thô lỗ rồi.”
“Không sao.
Một người cha sẽ luôn tha thứ cho mọi tội lỗi mà con mình phạm phải.” Mai Tùng Lâm lại bổ sung một câu: “Cho dù con không hề nhận người ba này.
Chắc là con luôn coi thường ba.
Con sẽ cảm thấy ba thấp hèn, tầm thường, thậm chí là đê tiện, tàn nhẫn.
Tất cả những điều này đều không sao cả.
Ba sẽ không để ý và cũng sẽ không tức giận.
Ba chỉ đang hoàn thành trách nhiệm của một người cha nên làm, còn con có chấp nhận hay không thì đó là chuyện của con.
Coi như đây là sự đền bù cho những lỗi lầm trước đây của ba.
Con người mà, cả đời nào có thể không phạm lỗi được chứ?”
Tư Nhiên im lặng.
Bây giờ cậu có nói gì cũng không phù hợp.
Mai Tùng Lâm lại thở dài một tiếng: “Hôm nay ba cũng nói nhiều rồi.
Nhưng nhìn thấy con, ba thực sự rất vui.
Căn bệnh này của ba cho dù có được chữa khỏi thì cũng sẽ gây tổn hại đến các tế bào gốc, e là ba không sống được lâu nữa.”
Nói xong, Mai Tùng Lâm ho khan mấy tiếng.
Tư Nhiên đưa cốc trà cho Mai Tùng Lâm, ông ta xúc động cảm ơn cậu.
“Mẹ con hận ba là đúng.
Hồi đó, ba bị sự giỏi giang và năng lực làm việc của mẹ con hấp dẫn, cho nên ba mới giấu giếm chuyện mình đã kết hôn để ở bên mẹ con.
Ba thừa nhận, ba đã sai rồi.
Mà điều sai lầm nhất là ba đã tin lời người nhà, ép mẹ con phá thai.
Sau đó, mẹ con đã liều mạng với ba, thực ra ba không trách bà ấy.
Dù sao thì người sai trước cũng là ba.
Sau này, sở dĩ ba oán hận bà ấy là vì bà ấy đã làm ba mất đi khả năng sinh sản.
Khụ khụ khụ khụ.”
Mai Tùng Lâm nói câu này bằng giọng điệu nửa thật nửa giả, nhưng nó lại chạm đến trái tim Tư Nhiên.
Sự kháng cự của Tư Nhiên đối với ông cũng giảm đi ít nhiều.
Nếu Tư Nhiên còn nhỏ, cậu sẽ chỉ nghĩ đến chuyện mẹ có vui hay không một cách đơn thuần chứ không nghĩ đến thứ gì khác.
Nhưng bây giờ Tư Nhiên đã lớn rồi nên cậu sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Nếu như bày tỏ tình cảm mà có thể thu được nhiều lợi ích thì tại sao không làm chứ?
Nếu như Mai Tùng Lâm đã vừa khóc vừa kêu gào đòi cho cậu mọi thứ thì chỉ có thẳng ngốc mới đi từ chối.
Màn biểu diễn trước mắt đã hoàn thành, cậu có thể kết thúc công việc hôm nay ở đây rồi.
Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn Mai Tùng lâm: “Cảm ơn sự chỉ bảo của ông, hôm nay tôi đã thu hoạch được rất nhiều.
Tôi sẽ nhận hết số sách này.”
Tư Nhiên đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt.
Mai Tùng Lâm sốt ruột