Vu Tiểu Uyển tiếp tục nói: “Khi mẹ báo tin cháu sẽ kết hôn cùng tam thiếu gia của công ty dầu khí thì cháu cũng biết mẹ đã cố gắng hết sức rồi.
Người mà các chị em cháu phải cưới cũng không tốt bằng người cháu phải cưới.
Cháu nghĩ do cháu được học trong học viện quý tộc Duệ Hà nên mới tự cho bản thân mình thêm chút lợi thế, vì vậy đến cuối cùng ba sẽ không gả cháu cho người có thân phận quá thấp kém được.
Mỗi năm hoàng gia đều có công chúa phải xuất giá mà công chúa trong cung lại rất nhiều.
Hoàng thất của nước cháu cũng không ép phải theo chế độ một vợ một chồng, vậy nên ba cháu cũng có mấy vợ, mẹ cháu cũng nằm trong số đó.”
Nghe xong những lời này, Thẩm Thất hơi buồn.
Vu Tiểu Uyển vẫn còn nhỏ như vậy mà đã nhìn thấu được mọi chuyện.
Đứa trẻ như vậy lại khiến người ta đau lòng.
“Vài chị em của cháu nói là được gả đi nhưng thực chất không khác đi đày là mấy.” Vu Tiểu Uyển tiếp tục nói: “Các chị ấy phải trải qua cuộc hôn nhân không hoàn hảo, thậm chí còn khủng hoảng kinh tế trong gia đình, mấy ngày trước cháu nghe nói mấy chị ấy còn bị chồng đánh đập, hơn nữa còn lấy đồ trang sức đi cầm.
Những ngày đó cháu đến lớp muộn cũng chính là muốn kiếm ít tiền gửi qua cho chị ấy.
Cô xem, đây đều là sự thật! Cháu có thể đính hôn với Eddie, đối với mẹ cháu mà nói, đã là một kỳ tích rồi.
Do vậy, cháu cũng không còn gì để oán hận cả?”
Nét mặt Thẩm Thất có chút tiếc nuối nói: “Cháu cứ cam chịu số phận như vậy sao?”
“Nếu không cam chịu, cháu còn có thể làm thế nào được nữa?” Vu Tiểu Uyển cười lạnh nhạt nói: “Đây là số mệnh rồi cô ạ!”
Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn Vu Tiểu Uyển, nét mặt cô bé rất bình tĩnh, rõ ràng đây chính là số mệnh của cô ấy.
Hai người đang nói chuyện thì quản gia đến báo lại: “Phu nhân, bạn học của đại thiếu gia và đại tiểu thư đều đến cả rồi ạ.”
“Ừm, hãy dẫn mọi người tới đại sảnh chơi đi.” Thẩm Thất gật đầu, sau đó nói với Vu Tiểu Uyển: “Chúng ta đi thôi, cô dẫn cháu đến phòng luyện tập, cái tên Thẩm Duệ này đang so tài với mợ của nó! Mọi người đều đi qua đó xem rồi.”
“Dạ, vậy cũng được.” Vu Tiểu Uyển hơi cong miệng cười trả lời, cúi người rồi hành lễ nói: “Nếu cháu nói từ chối có lẽ sẽ bất kính rồi.”
Thẩm Thất và Vu Tiểu Uyển cùng đi đến phòng luyện tập, đúng lúc bên trong đang đánh rất kịch liệt.
Thẩm Duệ ra quyền như gió, còn Sùng Minh thì linh hoạt né tránh rồi tung quyền đáp trả.
Thẩm Duệ tận dụng sức mạnh cố gắng rút ngắn khoảng cách, nhưng cũng không để cho Sùng Minh có cơ hội đánh trả.
Hai người đều rất nghiêm túc, cả người toàn mồ hôi.
Rất lâu rồi Sùng Minh không được đánh thoải mái như vậy, càng đánh càng hăng.
Thẩm Hòa cũng muốn đánh bại Sùng Minh để chứng minh sự tiến bộ của bản thân.
Vì vậy, hai người không ai chịu thua, càng đánh càng kịch liệt hơn.
Thẩm Thất và Vu Tiểu Uyển đứng cách cửa khoảng vài chục mét, cũng có thể cảm nhận được tinh thần chiến đấu mạnh mẽ và mùi hocmone nồng nặc của hai người đàn ông này.
Sùng Minh như con ngựa lớn, đại diện cho sức mạnh.
Rất ít người có thể đi lại vài vòng dưới quyền của hắn.
Mà Thẩm Duệ lại có thể kiên trì tới bây giờ, trong ánh mắt Sùng Minh cũng hiện lên sự tán thưởng.
Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.
Thẩm Thất vừa đi đến thì mọi người xung quanh đều quay ra chào hỏi.
Thẩm Thất gật đầu chào mọi người rồi sau đó quay sang nói với Sùng Minh và Thẩm Duệ: “Được rồi được rồi, vận động đến đây thôi.
Hôm nay là ngày gì mà lại chỉ biết ở trong này đánh võ vui thôi hử? Bọn nhỏ đều đến hết rồi, cho em chút yên tĩnh được không.”
Nghe thấy lời của Thẩm Thất, lúc này Sùng Minh và Thẩm Duệ mới đồng thời dừng tay lại.
Thẩm Duệ bảnh trai lộn ngược nhảy từ trên đài đấu xuống, vừa nhìn thấy Vu Tiểu Uyển thì cậu đã tươi cười, đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt rồi nói: “Anh đi tắm đã.”
Sùng Minh cũng cười haha nói: “Tôi cũng đi tắm chút đây! Thật đã quá! Lần tới tôi lại tìm Tiểu Duệ đánh tiếp.”
Thẩm Thất không còn lời nào để nói.
Ánh mắt Vu Tiểu Uyển vẫn còn dán vào bóng lưng Thẩm Duệ.
Hiện giờ cả người hắn đều đẫm mồ hôi, so với vẻ đẹp trai anh tuấn thường ngày của hắn thì có chút khác biệt.
Thế nhưng thật kỳ lạ Vu Tiểu Uyển lại