Thẩm Hà với ánh mắt chưa tỉnh ngủ mà xuống lầu, thấy Cung Tử Á đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp, không kiềm được dựa vào tường, mặt đầy nụ cười nhìn Cung Tử Á nói: “Cám ơn cậu chuẩn bị bữa sáng cho bọn tớ.
Nhưng, về sau đừng làm thế.
Chúng tớ là có bảo mẫu.”
Cung Tử Á ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà, cười rất vui: “Tớ biết, vừa rồi dì bảo mẫu bị tớ mời về nghỉ ngơi rồi.
Tối qua mọi người ngủ trễ, hôm nay tinh thần nhất định không tốt lắm, cho nên tớ chuẩn bị cho mọi người bữa sáng thông suốt tinh thần.”
Thẩm Hà cúi đầu nhìn, mới thấy trên bàn đã sắp sẵn bốn phần bữa sáng rất dễ thương, bánh mì đều làm thành hình thù động vật nhỏ, còn có rất nhiều thức ăn vặt rất dễ thương rất tinh tế, đều rất vui tươi và sống động.
Dì bảo mẫu tuy rằng biết làm bữa sáng, nhưng không biết làm những thứ dễ thương này.
Không thể không thừa nhận, bữa sáng mà Cung Tử Á chuẩn bị, thật sự có thể đánh vào trái tim mơ mộng của thiếu nữ.
Vu Tiểu Uyển cũng ngáp dài mà đi xuống: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Thẩm Hà và Cung Tử Á cũng chào với Vu Tiểu Uyển.
Sau đó ba người cùng nhìn ssang phòng của Gia Cát Du Du.
Bên đó hình như chưa có động tịnh gì.
Thẩm Hà nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Giờ này rồi sao còn chưa thức nữa? Còn không thức, thì sắp trễ rồi! Tớ đi kêu cậu ấy!”
Thẩm Hà đi đến trước cửa của Gia Cát Du Du, cốc cốc cốc mà gõ cửa: “Gia Cát Du Du, dậy nào! Hôm nay còn phải đi học! Còn không dậy nữa là trễ đó!”
Trong phòng không có tiếng.
Huh? Thật kỳ lạ, sao không có động tĩnh?
Vu Tiểu Uyển cũng đi sang, cùng gõ cửa: “Gia Cát Du Du? Dậy án sáng! Sắp thi cuối kỳ rồi đó, không thể đến trễ!”
Nhưng hai người không cần biết gõ như thế nào, đều không có trả lời.
Chính vào lúc này, cửa ký túc xá liền mở rộng.
Gia Cát Du Du từ ngoài trở về, cả người rất mệt mỏi.
Sau đó bốn người trong ký túc xá đều ngây ra.
Cô ấy đây là ra ngoài từ sớm sao, hay là nữa đêm đi ra, vừa mới về tới?
Gia Cát Du Du hiển nhiên không ngờ đến ba người họ sớm như vậy mà đi xuống, cô ấy cũng thật bị dọa cả người, cả buổi mới ấp a ấp úng nói: “Chào buổi sáng! Sao các cậu lại sớm như vậy?”
“Gia Cát Du Du, cậu đây là đi đâu?” Thẩm Hà hỏi: “Cậu đi tập thể dục buổi sáng? Hay là...”
“A, đúng vậy!” Gia Cát Du Du liền trả lời nói: “Tớ...!lúc sáng ngủ không được, liền ra ngoài dạo một vòng.
Tớ đi thay đồ đây!”
Nói xong, Gia Cát Du Du nhanh chóng đi về phòng của mình.
Khi đi ngang người của Vu Tiểu Uyển, Vu Tiểu Uyển rõ ràng nhìn thấy trên cổ của Gia Cát Du Du có dấu của vết như quả dâu.
Dấu vết quả dâu?
Vu Tiểu Uyển và Thẩm Hà, trao đổi với ánh mắt mơ màng.
Họ thật sự không biết Gia Cát Du Du rốt cuộc đi làm gì rồi!
Thời gian trôi qua rất nhanh liền tới kỳ nghỉ đông.
Tư Nhiên cũng đến ngày khởi hành rời khỏi.
Chuyện Tư Nhiên đến Columbia học tập.
Cũng xem như là chuyện quan trọng của Thẩm gia.
Tư Y Cẩm từ sớm đã huẩn bị xong mọi thứ cho Tư Nhiên đến Columbia, tuy rằng cô ấy cũng biết, không gì đáng để chuẩn bị cả.
Nhưng thân là người mẹ, lần đầu đưa con đi học xa nhà, thứ tâm trạng đó cũng rất nhói lòng.
Thẩm Tứ càng sớm hơn mua một căn hộ ở Newyork, tiện cho việc đi thăm Tư Nhiên.
Thấy sự chăm chú long trọng của cả nhà, Tư Nhiên cũng có phần cảm động.
Thẩm Hà cuối cùng cũng tặng món quà cho Tư Nhiên, mừng anh ấy thi đỗ trường Columbia.
Người trong nhà đều tặng quà cho anh ấy, Tư Nhiên đều nhận lấy cả.
Hôm trước khi đi, trong nhà tổ chức bữa tiệc đưa tiễn cho Tư Nhiên.
Sau khi ăn xong, Tư Nhiên cùng Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển, Thẩm Duệ trò chuyện riêng với nhau.
Khóe mắt Thẩm Hà đỏ hoe, hiển nhiên là lén khóc qua.
Nếu nói đành lòng, thực sự trong lòng vẫn không đành?
Tuy rằng bây giờ phương tiện giao thông phát triển, nói về là có