“Hợp tác.” Cung Tử Á lập tức nói ra ý kiến của mình: “Tớ và mấy bạn khác đã bàn bạc sơ qua về chuyện này.
Chúng tớ muốn hoàn thành hoạt động trại Đông, nên nhất định phải phân công hợp tác làm việc.
Nhưng muốn phân công hợp tác, chắc chắn sẽ dẫn đến sự thiếu cân bằng giữa lợi ích và thu nhập.
Nên cần phảỉ có một thỏa thuận hợp tác minh bạch.”
Thẩm Hà lập tức lên tiếng: “Nói tiếp đi.”
“Đó chính là lấy thừa bù thiếu.” Cung Tử Á nói tiếp: “Mấy người chúng tớ phụ trách ba bữa một ngày cho trại đông.
Nhưng điều kiện tiền đề là không được yêu cầu quá hà khắc, không được yêu cầu bữa ăn đẳng cấp khách sạn.
Bởi chuyện đó chúng tớ không làm được.
Trình độ của chúng tớ chỉ là nấu chín đồ ăn mà thôi.
Chuyện thứ hai, vì bọn tớ phải lo chuyện ăn uống mỗi ngày của mọi người, nên chắc chắc sẽ tốn rất nhiều công sức và thời gian, như thế sẽ không còn thời gian tham gia nhiều hoạt động.
Vì vậy, chúng tớ yêu cầu giảm bớt quá trình tham gia hoạt động, mà vào tiến thẳng chung kết luôn.
Nói cách khác, bọn tớ muốn có thành tích giống như các bạn.”
Sau khi Cung Tử Á nói xong, những người xung quanh đều im lặng.
Thẩm Hà gật đầu, hỏi: “Còn bổ sung gì nữa không?”
“Còn.” Cung Tử Á rút ra một tờ giấy, đưa cho Thẩm Hà theo bản năng, giống như nhân viên báo cáo với bà chủ.
Bắt đầu từ giây phút này, Cung Tử Á đã coi Thẩm Hà là bà chủ của mình.
Thẩm Hà cũng coi Cung Tử Á Á là người của mình, nên không chút do dự mà nhận lấy.
Cô xem qua một lượt, rồi đưa lên máy chiếu, trực tiếp công bố cho người khác cùng xem: “Tớ thấy đề nghị này rất hay, mọi người thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều nhìn lên màn hình.
Đây là một bản thỏa thuận hợp tác viết tay.
Điều khoản trong đó rất minh bạch, trách nhiệm của mỗi người rất rõ ràng, lợi ích được phân chia chính xác hợp tình hợp lý.
Điều này khiến mọi người khó có thể tin được, đây là ý kiến của một cô gái mười mấy tuổi.
Không ít người ở đây bắt đầu có hứng thú với Cung Tử Á, rất muốn kéo cô về phe mình.
Nhưng hôm nay mọi người đều thấy rõ, trên người Cung Tử Á đã gắn mác của Thẩm Hà, nhưng người khác đừng hòng mơ tưởng.
Người mà công chúa nhà họ Hạ muốn, kẻ nào dám cướp chứ?
Bản thỏa thuận viết tay này là những điều Cung Tử Á vừa bổ sung, nhưng chi tiết và cụ thể hơn.
Chỉ rõ lượng công việc, trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân mỗi người, để mọi người thấy và hiểu rằng vì phụ trách bữa ăn cho mọi người, mà bọn họ không có nhiều thời gian để tham gia hoạt động khác.
Bọn họ đã làm tốt công tác hậu cần thì dĩ nhiên bọn họ phải được hưởng đãi ngộ như nhau.
Chuyện này không còn gì để chê trách.
Thẩm Duệ quay đầu nhìn Cung Tử Á, hỏi: “Các cậu có mấy người cùng làm việc này?”
“Tám người.” Cung Tử Á đáp: “Mấy người chúng tớ đều có kinh nghiệm nấu nướng, đều là những người đã biết nấu cơm từ nhỏ và cũng hay nấu cơm ở nhà nữa.
Nhưng dù gì bọn tớ cũng chỉ là học sinh, không có kinh nghiệm nấu một nồi to đùng, vả lại các bạn cũng không thể ăn đồ được nấu như vậy.
Thế nên, chuyện này đối với chúng tớ mà nói, là một lượng công việc không nhỏ.
Suy cho cùng nấu gần hai trăm suất cơm cũng cần rất nhiều thời gian mới có thể làm được.”
Thẩm Duệ gật đầu, quay người nói với những người khác: “Cá nhân tớ tán thành với đề nghị này.
Những người khác có ý kiến gì không?”
Những học sinh khác chụm đầu bàn tán một lúc, rồi dần dần có người giơ tay tán thành: “Tớ đồng ý!”
“Tớ đồng ý!”
“Tớ cũng đồng ý!”
“Tớ cũng vậy!”
Cùng với số người giơ tay đồng ý càng lúc càng đông, cuối cùng mấy người có ý phản đối cũng từ bỏ ý kiến và thành kiến của mình, lựa chọn đồng ý.
Nhưng người khác không nói gì.
Mấy cậu ấm này chỉ mải tranh cãi, không ai nghĩ xem bữa ăn tối nay nên giải quyết như thế nào.
Nếu như không phải đám người Cung Tử Á đi lấy đồ ăn về đây thì theo quy định trên đảo, bọn họ chỉ có thể để bụng rỗng tối nay!
Cho nên, sao bọn họ lại không đồng