Gia Cát Du Du lập tức nuốt những lời sắp bật ra khỏi miệng lại.
Sau khi ném cho cô ta một ánh mắt cảnh cáo, Cung Tử Á tiếp tục cúi đầu làm việc.
Gia Cát Du Du tức giận ngồi xuống giường của mình, sau đó nằm vật ra giường.
Một lúc sau, Cung Tử Á lập tức dùng máy đánh chữ đánh một văn bản, sau đó dán lên sau cánh cửa, nói với Gia Cát Du Du: “Nếu chúng ta đã được phân ở cùng phòng với nhau trong kỳ nghỉ đông này, vậy thì phiền cậu tuân thủ quy định trong phòng một chút.”
“Quy định gì chứ?” Gia Cát Du Du ngồi bật dậy, chạy đến nhìn tờ giấy.
Bên trên viết: Điều một, hai người sống trong phòng không được làm phiền hay xen vào cuộc sống và công việc của đối phương.
Điều hai, thời gian dùng nhà vệ sinh của mỗi người không được vượt quá hai tiếng.
Điều ba, không được tự tiện động vào đồ đạc cá nhân của đối phương.
Điều bốn, chú ý vệ sinh công cộng, mỗi ngày phải dọn vệ sinh một lần, nên phải chú ý vệ sinh ở dưới chân.
Điều năm, làm hỏng đồ đạc của đối phương phải bồi thường theo giá tiền.
Gia Cát Du Du đọc xong, cơn giận lập tức trào lên!
Một đứa con gái dân thường cũng dám bàn bạc quy định với cô ư?
Cô ta xứng sao?
Gia Cát Du Du xé bản quy định xuống, vứt xuống đất rồi giẫm chân lên trên.
Cô ta vênh mặt nói với Cung Tử Á: “Tớ không nghe đấy thì sao nào! Tối nay, tớ sẽ chiếm nhà vệ sinh cả đêm, tớ sẽ không cho cậu đi vệ sinh! Hừ, Cung Tử Á, cậu tưởng Gia Cát Du Du này sợ cậu à! Cậu là cái thá gì! Cậu cho rằng thắng tớ một lần ở trong trường thì cậu có quyền chỉ trỏ sai khiến tớ hả? Tớ nói cho cậu biết, cậu có bản lĩnh thì đi tố cáo đi! Tớ đánh chết cậu!”
Gia Cát Du Du xắn tay áo lên, định lao lên đánh Cung Tử Á.
Đột nhiên Cung Tử Á lấy điện thoại ra, nói với Gia Cát Du Du: “Tớ đã thu âm lời cậu nói rồi, bây giờ cậu có chắc là muốn tớ đưa đoạn ghi âm này cho mọi người biết không? Tớ không ngại để người khác biết mồm mép của cậu đâu.”
Sắc mặt Gia Cát Du Du thoáng chốc trắng bệch.
Cung Tử Á này quả thực không dễ động vào!
Vốn dĩ Gia Cát Du Du còn muốn nhân lúc ở trên đảo, chỉnh Cung Tử Á một trận.
Bây giờ xem ra cô ta cũng chuẩn bị từ lâu rồi.
Bỏ đi, tạm thời tha cho cô ta!
Gia Cát Du Du quay người, nằm xuống giường.
Cung Tử Á lại đánh lại một bản quy định khác, dán trên cửa, rồi đi tắm.
Thấy Cung Tử Á đi tắm, đôi mắt Gia Cát Du Du hơi lóe lên, định đi xem Cung Tử Á viết cái gì.
Phải biết rằng, bây giờ cô ta không có bất cứ ý tưởng nào, ngày mai phải nộp cảm nghĩ và đề án của bài kiểm tra rồi.
Nhưng đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng, đến một chữ cũng không nghĩ ra.
Chi bằng lén xem xem Cung Tự Á đã viết cái gì?
Gia Cát Du Du nghe thấy trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy ào ạt, mới rón rén chạy đến định xem máy tính của Cung Tử Á.
Ai ngờ máy tính của Cung Tử Á lại cài mật khẩu, cô ta hoàn toàn không đoán ra được!
Gia Cát Du Du tức đến nỗi suýt ném vỡ laptop của Cung Tử Á.
Nghĩ lại những lời mà Cung Tử Á vừa mới nói, cô ta đành đặt máy tính về chỗ cũ, quay người về giường của mình tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ.
Cung Tử Á ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy laptop đã bị xê dịch, thì biết Gia Cát Du Du không tuẩn thủ quy định, cô ta muốn xem trộm máy tính của mình.
Cung Tử Á cũng không nhẫn nhịn, nói thẳng: “Gia Cát Du Du, có phải cậu định đối đầu đến cùng với tớ không? Nếu là như vậy, tớ thật sự không ngại mà phanh phui vấn đề giữa chúng ta ra đâu! Dù sao tớ cũng chỉ là dân thường, cậu là tiểu thư nhà quan chức, vua cũng thua thằng liều! Muốn mọi chuyện ầm ĩ thì cứ việc!”
“Cậu nổi đóa cái gì đấy? Chẳng qua tớ chỉ xem máy tính của cậu thôi có sao không? Xùy, cứ làm như tớ không có máy tính không bằng!” Gia Cát Du Du tự biết mình đuối lý, nên giả bộ