Chỉ những tên trọc phú mới không quan tâm đến thị phi, ân oán.
Bây giờ Gia Cát Du Du oán trách hắn ta thì đương nhiên hắn ta phải nói chuyện với Gia Cát Du Du rồi.
"Chẳng phải chỉ là một cô nhóc thôi sao, không có gì đâu.
Sau khi trở về đất liền, để xem anh trừng trị cô ta thế nào! Anh không dám động đến đám người giàu có, quyền thế.
Chứ cô nhóc kia thì không thành vấn đề!" Lão trọc phú vỗ ngực cam đoan.
Lúc này, Gia Cát Du Du mới đổi giận thành vui, cô ta làm nũng lão trọc phú: "Anh vẫn là người đối xử tốt nhất với em.
Đúng rồi, lần này, anh đã ra ngoài mấy ngày rồi, thế anh nói với vợ anh thế nào?"
"Nói cái gì chứ! Bà vợ của anh thì quản sao được chứ." Lão trọc phú tự tin: "Cô ta muốn quản anh cũng không quản nổi! Anh đã cho cô ta ăn mặc đầy đủ rồi, lại còn muốn quản anh à? Mơ đi! Một người đàn ông thành công thì có ai mà không năm thê bảy thiếp ở bên ngoài chứ? Cô ta đã có tuổi rồi, vóc dáng cũng không đẹp nữa, gương mặt cũng nhăn nheo, dựa vào cái gì mà anh cứ phải để ý đến một mụ đàn bà già chứ? Em vẫn tuyệt hơn nhiều! Tốt hơn bà vợ già của anh về mọi mặt!"
Lão trọc phú vừa nói vừa nhéo má Gia Cát Du Du.
Da dẻ căng bóng của một thiếu nữ khiến hắn thèm nhỏ dãi.
Đáy mắt của Gia Cát Du Du nổi lên một tia bực bội, nhưng vì người nhà, vì tiền đồ phía trước nên không thể không giả vờ nịnh hót: "Đúng thế, đúng thế.
Nhưng mà, chuyện này cũng rất khó nói.
Giám đốc của bọn em cũng rất tốt số, tổng giám đốc Hạ chưa bao giờ có một người phụ nữ nào khác.
Đã nhiều tuổi rồi mà vẫn hấp dẫn như thế."
"Có thể có bao nhiêu người giống tổng giám đốc Hạ chứ?" Lão trọc phú cũng không thể không thừa nhận Hạ Nhật Ninh rất chung thủy với vợ của mình.
Nhiều năm nay, đừng nói đến scandal tình ái, chỉ cần có cơ hội là tổng giám đốc Hạ sẽ thể hiện tình yêu với vợ mình ngay.
Con cái đã lớn như thế rồi mà ngày nào cũng thắm thiết với chủ tịch, chắc là say mất rồi.
"Vì vậy, đàn ông tốt vẫn tồn tại." Gia Cát Du Du nhớ về Thẩm Duệ một cách say mê.
Cậu giống y như tổng giám đốc Hạ! Nếu lấy được cậu thì tốt quá! Cô đã thích cậu từ lúc còn bé rồi mà...
"Đang nghĩ về người đàn ông nào khác ư?" Lão trọc phú thấy Gia Cát Du Du rất nhập tâm nên lập tức nhéo cô một cái đầy thô lỗ.
Gia Cát Du Du bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cô hơi bực mình mà nói: "Anh phiền phức quá đấy! Em còn có thể nhớ ai được chứ?"
"Ôi ôi, tức giận rồi à?" Lão trọc phú còn chưa chơi chán nên vẫn cố nhẫn nhịn cơn tức giận của Gia Cát Du Du.
Gia Cát Du Du xem đồng hồ rồi nói: "Được rồi, em phải về rồi.
Tối nay em muốn về nghỉ ngơi.
Bằng không, nếu bị Cung Tử Á phát hiện, cô ta nhất định sẽ tố cáo! Dù sao, hôm nay em cũng đã mắng cô ta trước mặt mọi người."
"Sao đi sớm thế?" Lão trọc phú quyến luyến hỏi: "Ngày mai lại đến nhé!"
"Em biết rồi!" Gia Cát Du Du vội vàng sửa sang lại quần áo, nhân lúc còn tối cô nhanh chóng quay hề hòn đảo nhỏ.
Nhìn bóng lưng của Gia Cát Du Du, đáy mắt lão trọc phú hiện lên một tia khinh miệt.
Chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi mà.
Lúc Gia Cát Du Du về đến nơi, Cung Tử Á đã bận bịu việc riêng của mình ở trong phòng rồi.
Gia Cát Du Du làm như không xảy ra chuyện gì, cô thu dọn một chút, sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Trong lúc toàn bộ thành viên đang tăng ca, đang cố gắng mà Gia Cát Du Du vẫn ngủ được, đúng là một nhân tài.
Cung Tử Á cũng lười để ý đến cô, làm xong việc của mình, cô mới đi vào toilet để vệ sinh cá nhân.
Lúc đi qua giường của Gia Cát Du Du, ánh mắt Cung Tử Văn lơ đãng quét qua người cô rồi bỗng nhiên dừng lại trên cổ.
Vết đỏ đỏ kia...
Gia Cát Du Du sẽ không...
Cung Tử Á không dám nghĩ thêm nữa.
Quá đáng sợ!
Chắc cô ta không điên đến thể đâu nhỉ?
Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ?
Cung Tử Á không quan tâm đến Gia Cát Du Du nữa, sau khi rửa mặt xong, cô nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi.
Cuộc chiến đấu ngày mai vẫn phải tiếp tục!
Nhoáng một cái đã mấy ngày trôi qua!
Chiến lược quảng bá của tổ quảng cáo đã được tung ra.
Hiệu quả bước đầu cũng không tệ.
Bắt đầu có người chú ý đến chuyện trên đảo rồi.
Sau đó, đám học sinh tự tay sơn cả