Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mới chớp mắt mà đã hết một tháng.
Cũng sắp hết năm rồi.
Giao thừa năm nay, mọi người đều không thể về nhà mà phải chúc mừng năm mới trên đảo.
Để ăn tết thật vui vẻ, mọi người được nghỉ ba ngày.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt vẫn không xuất hiện nhưng cũng ra thông báo rằng ba ngày này, mọi người có thế tự do làm những việc mình muốn làm.
Ba bữa cơm trong ngày không cần phải tuân thủ quy tắc trên đảo, có thể mở tiệc, có thể uống rượu, có thể thức thâu đêm.
Tất cả học sinh đã phải căng thẳng cả tháng trời rồi, cuối cùng bọn họ cũng có thể thư giãn một chút.
Mọi người đều hận không thể nằm trong phòng ngủ nguyên ba ngày ba đêm, làm gì còn hơi sức mà mở tiệc chứ?
Vì vậy, kể cả những học sinh trước đây rất thích tiệc tùng thì bây giờ cũng sợ rồi, mọi người nằm yên trong phòng ngủ nguyên một ngày một đêm mới lấy lại được tinh thần.
Bởi vì là đêm giao thừa nên mọi người đều đang gọi điện thoại hoặc trò chuyện video với gia đình.
Có lẽ đã quen với sự xa cách, cho nên dù tết năm nay không thể về nhà thì dường như mọi người cũng không buồn lắm.
Dù sao, bình thường họ cũng hay ăn tết ở nước ngoài mà.
Nhưng mà không bao gồm Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Đặc biệt là Thẩm Hà.
Nhiều năm qua, Thẩm Hà đều ăn tết ở nhà.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hà ăn tết ở bên ngoài, vì thế, cô bé vẫn rất nhớ nhà.
Cũng may Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt tới đảo, bên cạnh còn có anh trai và Vu Tiểu Uyển nên Thẩm Hà mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Lúc này, Thẩm Hà đang ngây ngẩn trong phòng, hoàng tử Joel đi đến gõ cửa: "Tiểu Hà? Em có tiện nói chuyện không?"
"Anh Joel? Đương nhiên là được rồi! Mời anh vào!" Thẩm Hà lập tức mỉm cười trả lời.
Hoàng tử Joel ung dung đi vào, trong tay cậu có một chiếc hộp, cậu mỉm cười rồi đưa cho Thẩm Hà: "Tặng em quà năm mới này."
"Tặng cho em sớm như vậy ư?" Thẩm Hà vui vẻ nhận lấy, là một chiếc bánh gato hình có hình một bộ váy nhỏ.
Thẩm Hà lập tức sửng sốt.
Món quà này quá đặc biệt!
Đây là giao thừa chứ không phải sinh nhật, tại sao lại tặng bánh gato chứ? Hơn nữa, vì sao lại thiết kế thành hình dạng một bộ váy? Sao mà cô bé thấy bộ váy này quen mắt thế nhỉ, hình như đã thấy ở đâu đó rồi? Hay là một bộ váy mà cô bé đã từng mặc?
Hoàng tử Joel vẫn luôn quan sát nét mặt của Thẩm Hà.
Lúc nhìn thấy gương mặt Thẩm Hà có vẻ kinh ngạc thì cậu biết ngay rằng mình đã đạt được mục đích.
Không có cách nào khác!
Công chúa nhỏ không thể đoán thân phận của cậu, mà cậu lại không thể nói thẳng ra, vì vậy, cậu chỉ có thể dùng cách này để nhắc nhở cô bé một cách bóng gió thôi!
Nhưng mà, cậu có đủ kiên trì.
Năm nay, công chúa nhỏ của cậu đã mười sáu tuổi rồi, cô bé còn lâu mới đến tuổi trưởng thành.
Cậu phải từ từ bồi đắp.
Thẩm Hà chống cằm nhìn hoàng tử Joel: "Anh Joel, ở nước các anh, giao thừa là sẽ tặng bánh gato à?"
"Hả...!Bọn anh không có tết." Hoàng tử Joel thành thực trả lời.
Thẩm Hà cười cười nhìn hoàng tử Joel: "Anh Joel, dáng vẻ thành thực của anh rất đáng yêu! Bây giờ cả thế giới đều đang đón tết đấy!"
"Ừm." Hoàng tử Joel gật đầu: "Anh đã đến đây rồi, cho nên anh cũng bắt đầu đón tết.
Đây là cái tết đầu tiên của anh, tặng em, công chúa của anh."
Thẩm Hà cười phụt một tiếng, cô bé không nhịn được mà giơ tay lên nhéo nhéo gương mặt của hoàng tử Joel: "Anh Joel, lần đầu tiên em thấy anh ngốc như thế đấy!"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hà đối xử với hoàng tử Joel một cách suồng sã như thế.
Mặc dù trước đây, hai người cũng thân nhau, nhưng mà cả hai đều có chừng mực, sẽ không thực hiện những hành động quá thân mật.
Còn bây giờ, khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi, sau đó Thẩm Hà lại còn tiến lại rồi thực hiện những hành động thân thiết như thế.
Bầu không khí giữa hai người hơi khác lạ.
Phải biết rằng, hoàng tử Joel là hoàng tử của một nước!
Loại khí chất không vướng bụi trần này làm cho người khác không thể không tôn trọng.
Cho dù một người quen nghịch ngợm, quậy phá như Thẩm Hà cũng không đành lòng trêu chọc hoàng tử Joel.
Trên thực tế, hoàng tử Joel