Gia Cát Du Du sập cửa phòng rửa tay rồi xoay người rời đi.
Cung Tử Á đành chịu, rồi lắc đầu quay lại rửa tay.
Vừa mở vòi nước, Cung Tử Á liền thấy trên bồn rửa tay có một cái que.
Cung Tử Á chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ, mới tò mò cầm nó lên xem, thì thấy trên đó có hai vạch.
Hả? Hai vạch sao?
Thế là thế nào nhỉ?
Đây là thứ gì vậy?
Hai cái vạch màu đỏ này là gì?
Cung Tử Á nhìn xung quanh nhưng không tìm được hướng dẫn sử dụng, cũng không biết đây rốt cuộc là gì.
Thấy nó có vẻ giống như đồ đã dùng rồi, cô bé liền ném luôn nó vào thùng rác.
Cung Tử Á tắm qua loa, sau đó sấy khô tóc để tránh bị cảm lạnh.
Cô thay bộ trang phục mình thích nhất, chuẩn bị quần áo mũ nón chỉnh tề rồi bước ra cửa.
Cung Tử Á đến gọi Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển đi cùng, vừa lúc hai người cũng đã sửa soạn gần xong.
Vậy nên cô chỉ cần chờ một lúc, rồi ba thiếu nữ cười nói đi cùng nhau xuống tầng dưới.
Họ đi một đoạn, thì thấy những đống lửa trại san sát trên quảng trường, phần lớn mọi người xung quanh đều đang nướng xiên thịt, cũng có người đang xắn tay áo gói bánh trưng, bánh tét.
Bất kể thế nào, thì đêm nay cũng là một đêm tiệc vui vẻ với rất nhiều người tham dự.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt còn đưa cả đội cảnh vệ và đội bảo vệ đảo đến dự tiệc.
Vậy nên đêm nay chẳng thể nào phân biệt được đâu là học sinh, đâu là người lớn.
Tất cả đều đang say sưa thưởng thức bữa tiệc.
Ở giữa sân, một cái màn chiếu lớn đang phát sóng chương trình đặc biệt vào đêm giao thừa, trong đó có cảnh nhân dân Việt Nam trên toàn thế giới mừng tết Nguyên Đán.
Giờ đây mọi người thực sự đang xích lại gần nhau hơn.
Dù cho cách xa muôn trùng, thì giờ khác này, trái tim những con người xa quê ấy cũng cùng chung nhịp đập.
Tết âm lịch thực sự là một cái tết đầy tình yêu thương và sự ấm áp.
Vào ngày này, khắp nơi đều tưng bừng đón Tết.
Thẩm Hà thấy mọi người đang nấu nướng, cũng xắn tay áo lên tham gia.
Vu Tiểu Uyển và Cung Tử Á đang xiên thịt cùng nhau.
Hai người họ một thái thịt một xiên thịt, kết hợp rất ăn ý.
Hoàng tử Joel và Thẩm Duệ vừa đến, thấy Thẩm Hà đang làm bánh trưng, bánh tét thì cũng tham gia làm cùng.
Thẩm Hà rửa lá dong, vo gạo trong khi hoàng tử Joel và Thẩm Duệ gói bánh trưng, bánh tét.
Ban đầu hoàng tử Joel không biết làm, tay chân vụng về lúng túng.
Thẩm Hà thấy vậy thì dừng việc đang làm lại, cầm tay Joel dạy cách gói bánh trưng, bánh tét.
Tay cả hai đều dính đầy gạo.
Khi tay nắm chặt lấy nhau, thì như có một dòng điện xẹt qua khiến lòng hai người đều rối bời.
Thẩm Hà cảm thấy gò má của mình hơi nóng lên.
Đúng là kỳ lạ, lúc còn bé cả hai cũng tiếp xúc với nhau nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác như vừa rồi.
Vậy tại sao càng lớn, cảm giác này lại xuất hiện càng nhiều vậy?
Chẳng lẽ là cô bị ốm rồi sao?
Đôi mắt hoàng tử Joel càng dịu dàng, cứ nở nụ cười nhìn Thẩm Thất như vậy, nhìn đôi tai nhỏ hồng hồng và bộ dạng xấu hổ của cô.
Cô bé của cậu, rốt cuộc cũng đã lớn rồi.
Cô bé của cậu, cuối cùng cũng sắp biết yêu rồi.
Sẽ ổn thôi, vì cậu luôn rất kiên trì mà.
Thẩm Hà chậm rãi rụt tay lại, không dám ngẩng đầu lên, nói: "Anh biết làm chưa?"
"Mới gói có một lần nên anh chưa nhớ rõ lắm.
Hay em dạy anh thêm vài lần nữa đi?" Hoàng tử Joel thực ra chỉ đang trêu Thẩm Hà, chứ chẳng cần ai dạy cậu cũng có thể tự học được!
Thẩm Duệ ngồi bên cạnh phải cố gắng lắm mới nhịn cười được.
Thẩm Hà đỏ mặt nói: "Ừ, vậy để em dạy anh thêm vài lần nữa."
Sau đó, hoàng tử Joel lại giả ngu, giả vờ rằng mình vẫn không làm được.
Thẩm Hà thì mặt đỏ tía tai, phải cầm tay cậu dạy cậu gói bánh trưng, bánh tét thêm vài lần nữa.
Rốt cuộc, một học sinh ngồi cạnh không kiên nhẫn nổi nữa, phải bảo: "Anh Joel, nếu anh thực sự không gói được thì cứ bỏ đi, để em gói cho!"
Vừa nói xong, lập tức có vài người nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc, những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng nhìn sang bên này.
Cậu học sinh này bị nhiều người nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng hiểu ra