Thẩm Thất đi theo Phùng Mạn Luân vào phòng.
Thức ăn quả nhiên được đem lên rất nhanh.
Người thừa kế của đệ nhất gia tộc của tỉnh Nghệ An, quả nhiên rất được nể mặt.
Người quản lí nhà hàng lễ phép mời hai người vào phòng.
Thẩm Thất bất chợt nói: “Anh tìm đâu ra nhiều chiếc xe đua như vậy vậy? Chẳng lẽ anh cũng là tay đua ư?”
Phùng Mạn Luân huơ tay nói: “Không, tôi chỉ là tập đoàn tài trợ sau lưng những tay đua đó thôi.”
Thẩm Thất há hốc mồm kinh ngạc.
“Mấy năm nay sự nghiệp mà tôi kinh doanh ở nước ngoài, đa số lấy những trận đua và tay đua làm chủ yếu. Nếu cô yêu thích xem đua xe, thì chắc cũng biết những tay đua và trận đua đó, sau lưng đều có tập đoàn tài trợ cả?” Phùng Mạn Luân nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Anh cũng rất tài giỏi mà!”
“Nghe được lời khen ngợi của cọ, tôi chợt cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Phùng Mạn Luân nghiêm túc nói.
Nhìn thấy sự nghiêm túc của anh ta, Thẩm Thất chợt cười lên: “Hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn anh, đã thực hiện ước mơ từ rất lâu của tôi.”
“Vậy chúng ta huề rồi nhé?” Phùng Mạn Luân cố tình nói.
Thẩm Thất mỉm cười gật đầu: “Ừ, huề rồi. A đúng rồi, anh nói trạm đua kế tiếp ở Châu Âu, thật sự sẽ dùng những chiếc xe này sao?”
“Hửm? Cô có góp ý nào sao?” Phùng Mạn Luân nhíu mày nhìn Thẩm Thất: “Hay nói thử cảm nhận trực tiếp của cô xem nào. Tuy cô không phải người trong ngành, nhưng mà, nhiều khi trực giác của những người ngoài ngành cũng vô cùng quan trọng.”
Thẩm Thất huơ tay nói: |Tôi có thể có góp ý gì được chứ? Tôi chỉ cảm thấy những tính năng đua xe này thật sự đã được nâng cao rất nhiều rồi, nhưng cũng không nên bỏ qua tính an toàn của nó. Dù sao thì tay đua vẫn đáng quý hơn chiếc xe đua tốt.”
“Thật đúng là một cô gái tốt bụng.” Phùng Mạn Luân khẽ cười lên: “Nào, đến đây thưởng thức ly trà hoa này xem. Trà tuyết liên này được hái từ trên núi tuyết xuống đó, uống ngay tại mùa này, thì thích hợp nhất rồi.”
Thẩm Thất nhấp một ngụm, giơ ngón tay cái lên: “Đúng là ngon thật.”
Căn phòng kế bên, quả nhiên Hạ Nhật Ninh và Lâm Khê đang ngồi tại đó.
Lúc ở trong nhà, Hạ Nhật Ninh cũng đã truy hỏi Lâm Khê mấy câu.
Nhưng thời gian cách đây quá lâu, và lại lúc đó còn nhỏ, có rất nhiều chi tiết hắn vẫn không nhớ rõ lắm.
Cộng thêm những câu trả lời không chút sơ hở nào của Lâm Khẹ, khiến Hạ Nhật Ninh cũng không cách nào tìm được gì bất ổn.
Lâm Khê cứ dính vào hắn và nói muốn ăn cơm, nên Hạ Nhật Ninh chỉ có thể dẫn Lâm Khê ra ngoài dùng bữa.
Nhưng điều Hạ Nhật Ninh không ngờ đến, chính là lại gặp Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân ngay tại đây.
Nhìn thấy cảnh tượng họ đang ở bên nhau, trông có vẻ hài hòa như vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội trong lòng.
Thế nhưng, điều khiến Hạ Nhật Ninh bực bội hơn, chính là họ đang ngồi trong căn phòng kế bên hắn.
Căn phòng này có không gian mở, nên những tiếng động kế bên chỉ cần lớn một chút thì bên cạnh vẫn có thể nghe được.
Hạ Nhật Ninh nghe thấy Thẩm Thất cười nói vui vẻ với Phùng Mạn Luân, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng bốc cao hơn nữa.
Thẩm Thất ăn hết một nửa, không cẩn thận làm dơ hết quần áo, mới đứng dậy nói: “Xin lỗi anh, tôi đi vệ sinh một lát.”
Lâm Khê ở kế bên nghe được, lập tức đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh một lát.”
Ai cũng biết nhà vệ sinh là nơi dễ xảy ra chuyện nhất.
Đâu không phải là lần đầu tiên bị nhốt trong nhà vệ sinh, nhưng bị nhốt trong nhà vệ sinh với tư thể như vậy thì thật sự là lần đầu tiên.
Lâm Khê nhìn thấy Thẩm Thất, bèn nắm cổ tay cô lại, đẩy cô vào một căn phòng vệ sinh, thuận tay khóa cửa lại.
Thẩm Thất rất bất ngờ, cô không ngờ Lâm Khê lại ở đây
Nếu Lâm Khê ở đây, vậy thì Hạ Nhật Ninh thì sao?
Anh ấy cũng ở đây ư?
“Thím à.” Lâm Khê nhìn thẳng vào mặt Thẩm Thất, nhìn cô từ đầu đến chân nói: “Làm người phải biết sĩ diện.”
“Ý cô là gì?” Thẩm Thất bất lực nhìn vào Lâm Khê.
Cô đã làm gì chứ?
Sao lại bị một cô gái vừa mới quen biết khiển trách như vậy được.
“Nghe nói cô kết hôn với anh Nhật Ninh, chỉ là một sai lầm đơn giản mà thôi. Cho nên tôi mới muốn nhắc nhở thím rằng, nếu đã là sai lầm thì hãy mau chóng chỉnh sửa lại.” Lâm Khê vô cùng kiêu căng nói.
Tuy Phùng Khả Hân đã rất kiêu căng rồi, nhưng sự kiêu căng của cô ta cũng rất có khí chất.
Hoàn toàn khác với sự kiêu căng của Lâm Khê, cô ta hoàn toàn y hệt một nữ du côn vậy.
“Cái gì?” Thẩm Thất vô cùng khó tin nhìn vào Lâm Khê.
“Chắc cô cũng không biết tôi là ai chứ gì?” Lâm Khê ôm lấy cánh tay nói: “Vậy thì tôi nói cho cô biết. Nếu không có cô thì tôi sẽ là thật sự nhị thiếu phu nhân của Hạ Gia. Trước khi tôi xuất hiện, cô đã chiếm mất chỗ của tôi thì thôi, nhưng bây giờ tôi đã trở về, thì có phải cô nên nhường chỗ rồi không?”
Khóe miệng Thẩm Thất run lên: “Những lời này, là Nhật Ninh bắt cô nói sao?”
“Dù ai nói cũng không quan trọng. Quan trọng là, trước đây rất lâu, trong lòng của anh Nhật Ninh đã có tôi rồi. Dù cho cô có ngu ngốc chậm tiêu như thế nào đi nữa, thì chắc cũng đã nghe qua anh ấy đã từng tìm tôi một cách điên cuồng rồi. Anh ấy đã tìm được rất nhiều người giống tôi, nhưng bọn họ đều không phải là tôi, cho nên cuối cùng anh ấy cũng cho ho đi cả rồi. Bây giờ thì bản gốc tôi đã trở về rồi, thì bản lậu của cô cũng nên rời khỏi rồi có phải không?”
Sắc mặt Thẩm Thất trắng bệt đi.
Lâm Khê đi về phía trước một bước, nâng cằm của Thẩm Thất lên. ánh mắt của cô ta chợt liếc về vị trí trước cổ của Thẩm Thất.
Vết bớt chính giữa xương quai xanh, trông kiều diễm vô cùng.
“Xem nào, cô cũng chỉ là một vật thế thân mà thôi. Chẳng lẽ cô nghĩ mình trùng hợp có được một vết bớt như tôi, thì có thể thay thế tôi rồi sao?” Lâm Khê xem thường nói: “Tôi đã bàn qua với anh Nhật Ninh, tôi sẽ không ngại việc anh ấy kết hôn với cô. Dù sao thì, hai người sớm muộn gì cũng ly hôn! Anh ấy bởi vì yêu tôi, nên mới tìm người thay thế mà thôi. Tôi sẽ tha thứ cho anh ấy! Nhưng mà thím à...”
Lâm Khê buông ta ra, tiến lại gần Thẩm Thất thêm lần nữa: “Anh Nhật Ninh không nỡ nói lời chia tay với cô, chỉ bởi vì anh ấy không muốn mọi người phải khó xử mà thôi. Nhưng thím phải tự biết thân biết phận của mình mới được! Cô đã chiếm lĩnh vị trí của tôi lâu như vậy, cũng đến lúc phải trả lại cho tôi rồi!”
Thẩm Thất khẽ nhắm mắt lại: “Việc cô đến đây tìm tôi, anh ấy có biết