“Cái gì?” Đôi mắt Hạ Nhật Ninh chợt nghiêm nghị, nổi giận nói: “Anh muốn bảo em làm việc gì?”
“Không phải anh vẫn luôn tìm người sao? Bây giờ người đó xuất hiện rồi mà, tôi cũng nên rút lui rồi.” Thẩm Thất lạnh nhạt đáp lời: “Những việc đã trải qua, tôi sẽ cố quên!”
“Em đang giận dỗi với anh sao?” Hạ Nhật Ninh rất muốn cắn món đồ nhỏ luôn khiến người khác tức giận này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều mềm mại này lại không nỡ há miệng.
“Không, tôi tự biết mình không có tư cách đó.” Thẩm Thất rủ mắt xuống.
Nhưng ngay sau đó, cằm của cô lại bị Hạ Nhật Ninh nâng lên, Hạ Nhật Ninh hung dữ nhìn Thẩm Thất: “Nhìn tôi! Em không có tư cách này thì ai có?”
“Tôi không biết...” Thẩm Thất bị ép nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
“Khốn kiếp!” Sự tức giận của Hạ Nhật Ninh chợt bùng cháy, hắn xoay người đập bức tường bên cạnh.
Rầm... bức tường bằng gỗ bị đập thủng trong nháy mắt.
Ngay sau đó liền có người chạy tới, nhưng sau khi nhìn thấy người đập thủng bức tường là Hạ Nhật Ninh thì lại câm như hết không dám nói gì, quay đầu chạy đi!
Thẩm Thất cũng bị giật mình!
Trước giờ cô chưa từng thấy Hạ Nhật Ninh nổi giận đùng đùng như vậy!
Hạ Nhật Ninh thường không thèm quan tâm hắn đang trong tình huống gì, vẫn luôn giữ cái dáng vẻ tựa như đã lường trước được mọi việc.
Nhưng hiện tại hắn bị làm sao vậy?
Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất im như thóc, đột nhiên hận không thể tự tát mình một cái!
Hắn thật khốn kiếp!
Sao lại không khống chế được tình nóng nảy, sao lại dọa cô sợ chứ?
“Thẩm Thất, anh nói cho em biết! Em đừng hỏng rời khỏi anh!” Hạ Nhật Ninh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói vào tai Thẩm Thất: “Cả đời này, em chạy không thoát đâu!”
Thẩm Thất cảm nhận được một luồng sát khí phả vào mặt, cô không khỏi rùng mình.
Mặc dù lửa giận của Hạ Nhật Ninh ngập trời, nhưng Thẩm Thất vẫn không chịu nhịn mà mở miệng hỏi: “Nếu tôi không rời khỏi anh, vậy còn Lâm Khê? Cô ta phải làm sao?”
Hạ Nhật Ninh nổi giận gầm lên một tiếng: “Em vốn không liên quan gì đến cô ấy.”
“Nhưng dù sao cô ta cũng là người anh đã tìm kiếm mười mấy năm, không phải sao?” Thẩm Thất chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô lại có can đảm lớn như vậy, cô không nhịn được mà hỏi Hạ Nhật Ninh: “Nếu như trong hai người chúng tôi, anh chỉ có thể chọn một, anh sẽ làm như thế nào? Bảo tôi ly hôn rồi làm tình nhân của anh? Hay để cho tôi làm một người vợ trên danh nghĩa để anh sánh vai với cô ta?”
“Thẩm Thất...” Hạ Nhật Ninh gần như nặn hai từ này từ tận trong kẽ răng.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ như vậy!
Thẩm Thất lại dám hiểu lầm hắn như vậy!
Hắn rất tức giận!
Chờ một chút, sao Thẩm Thất biết được hắn luôn tìm người bạn lúc nhỏ?
Là ai nói cho cô biết?
Phùng Mạn Luân!
Là hắn!
Hạ Nhật Ninh vốn đang trong cơn giận chợt bình tĩnh lại!
Tại sao Phùng Mạn Luân lại muốn nói những lời này với Thẩm Thất?
Rốt cuộc hắn có âm mưu gì?
“Theo anh về nhà!” Hạ Nhật Ninh nghĩ, hắn phải nói chuyện hẳn hoi với món đồ nhỏ này!
Hạ Nhật Ninh nắm cổ tay Thẩm Thất sải bước đi nhanh ra ngoài.
Thẩm Thất vùng vẫy cũng không thoát được, chỉ đành mặc Hạ Nhật Ninh kéo đến bãi đỗ xe.
Hạ Nhật Ninh nhét Thẩm Thất vào vị trí kế bên tài xế, nói với Tiểu Xuân: “Cô đưa Lâm Khê đến biệt thự.”
Lâm Khê nghe thấy vậy liền nũng nịu: “Anh Nhật Ninh, em cũng muốn ở trang viên Cảnh Hoa!”
Hạ Nhật Ninh quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê lại rùng mình run sợ.
Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ...
Tiểu Xuân cũng cảm thấy tình huống này có gì đó không đúng, liền nói với Lâm Khê: “Lâm tiểu thư, mời lên xe, tôi đưa cô về.”
Hạ Nhật Ninh trực tiếp khởi động ô tô, im lặng dẫn Thẩm Thất điên cuồng xuống núi.
Tốc độ lái xe của Hạ Nhật Ninh nhanh vô cùng, Thẩm Thất gắng sức kéo giây an toàn, sợ hắn nổi giận rồi quăng cô ra ngoài!
Vừa đến nhà, Hạ Nhật Ninh liền kéo Thẩm Thất vào phòng ngủ.
“Có phải Phùng Mạn Luân nói với em điều gì phải không?” Hạ Nhật Ninh bén nhạy hỏi.
Thẩm Thất rùng mình.
Trực giác của Hạ Nhật Ninh thật mạnh!
“Không... không có.” Thẩm Thất ấp úng trả lời.
“Xem ra, đã học được cách nói láo rồi.” Đôi mắt Hạ Nhật Ninh sầm xuống, từng bước ép sát.
Thẩm Thất không kiềm chế được liền lùi về phía sau, đang lùi...
Đột nhiên hai chân bị sofa chặn lại, cả người ngồi trên sofa.
Hạ Nhật Ninh nghiêng người bao phủ lấy cô: “Thật sao?”
Mắt phượng hơi nheo lại, hiện lên một tia sáng nguy hiểm.
Thẩm Thất vô hình cảm nhận được điều không ổn.
“Không ngoan.” Hạ Nhật Ninh đưa tay nhẹ nhàng khơi cằm Thẩm Thất: “Dám gạt người.”
Thẩm Thất muốn tránh né ngón tay của hắn: “Tôi mới không có... Rõ ràng là anh! Nếu anh yêu người khác rồi, tại sao còn chơi đùa tôi chứ?”
Mắt phương của Hạ Nhật Ninh chợt giật nhẹ một cái, ánh mắt lúng liếng: “Người tôi yêu?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Lâm Khê kia vừa xuất hiện, anh lập tức... ưm...” Lời của Thẩm Thất vẫn còn chưa dứt, miệng đã bị Hạ Nhật Ninh nuốt xuống.
Hạ Nhật Ninh phát hiện hắn quả thực bó tay với người phụ nữ này rồi!
Đánh không được, mắng không xong!
Trong đầu của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
Sao hắn có thể yêu một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện được chứ?
Tuy Lâm Khê có lời giải thích cho chuyện năm đó, nhưng Hạ Nhật Ninh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn không làm rõ, là muốn âm thầm tiến hành điều tra một phen!
Nhưng sao người phụ nữ này lại kết luận hắn thích Lâm Khê?
Ai tẩy não cô vậy?
Nếu không hiểu thì đừng nói chứ!
Hạ Nhật Ninh bá đạo giam cầm Thẩm Thất trong lòng, hôn cô tới mức trời đất rung chuyển, xây xẩm mặt mày.
Thẩm Thất vốn đang tức giận và ấm ức, đột nhiên lại bị hắn hôn đến mơ mơ hồ hồ.
Khi cô lấy lại được bình tĩnh thì Hạ Nhật Ninh đang nửa cười nửa không nhìn cô.
“Rõ ràng là say đắm mà còn nói không muốn sao?” Hạ Nhật Ninh nâng cằm Thẩm Thất lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Thẩm Thất, tiếng nói trầm thấp: “Chuyện của Lâm Khê, sớm muộn gì anh cũng sẽ cho em một lời giải thích. Em phải nhớ kỹ, em là vợ hợp pháp của anh, em có mọi đặc quyền! Không ai có thể vượt qua em, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể!”
Thẩm Thất vừa muốn nói gì đó thì Hạ Nhật Ninh đột nhiên đứng thẳng lên, hắn tháo thắt lưng rồi quay người đi về hướng nhà tắm.
Thẩm Thất vừa muốn đứng dậy, Hạ Nhật Ninh mở miệng nói rằng: “Anh đã giải thích cho em chuyện về Lâm Khê rồi, có phải em cũng nên giải thích anh nghe một chút về chuyện của Phùng Mạn Luân?”
Thẩm Thất nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đã giải thích gì đâu?
Đúng là bạo quân, bạo quân mà!
Hạ Nhật Ninh không đợi câu trả lời của Thẩm Thất, vừa quay đầu