“Rất nhiều chuyện, cũng không phải cứ nỗ lực là có thể thành công. Thiên phú của một người rất quan trọng.” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên, hắn đưa tay nhéo gò má Thẩm Thất: “Ví dụ giống như em vậy, suy nghĩ quá mức ngây thơ cũng là bệnh, phải chữa!”
Thẩm Thất đưa vuốt ve cánh tay Hạ Nhật Ninh, bình tĩnh nhìn hắn: “Tôi mới không có đó!”
“Vậy em nói cho anh biết, Phùng Mạn Luân nói gì với em?” Khóe mắt Hạ Nhật Ninh chợt giật giật, hàm ý lộ rõ nơi đáy mắt.
Thẩm Thất nghẹn ngào một chút, rồi mới lên tiếng: “Ngày đó trang viên Cảnh Hoa mở party, lúc anh bảo em công khai danh phận, hắn đã từng đến tìm em.”
“Hả?” Đôi mắt Hạ Nhật Ninh chợt hiện lên một tia chết chóc.
“Hắn nói với tôi, trong lòng anh vẫn luôn có một thích một người con gái, anh vẫn luôn tìm cô ấy, để tìm cô ấy, anh đã tìm rất nhiều người thế thân. Tôi cũng là một trong số đó.” Tâm trạng Thẩm Thất vẫn còn khá buồn phiền: “Anh có dám nói rằng, anh chấp nhận tôi vì tôi cũng có vết bớt giống người đó không?”
Hạ Nhật Ninh suýt nữa tức giận tới bật cười.
Chì vì một cái bớt mà thích một người sao?
Hắn không thiểu năng như vậy!
“Hắn còn nói, anh rất cố chấp trong chuyện tình cảm, một khi đã thích một người là sẽ không dễ dàng thay đổi. Vì vậy em chỉ là một... lá chắn giúp anh chống đỡ những áp lực bên ngoài.” Thẩm Thất nói xong câu đó, liền hùng hồn nhìn Hạ Nhật Ninh: “Em cũng cảm thấy hắn nói không sai nha!”
Hạ Nhật Ninh than nhẹ một tiếng: “Sự lợi hại của Phùng Mạn Luân chính là ở đây. Lời của hắn luôn thật giả lẫn lộn, khiến người ta không biết câu nào là giả câu nào là thật. Nếu như anh đoán không sai, thì lời nói của hắn không hoàn toàn như vậy, mà chỉ mang tính chỉ dẫn thôi. Mấy lời đó, quả thực đều là bản thân em tự suy diễn ra, nếu em muốn đối chất với hắn thì hắn có thể lật mặt không thừa nhận bản thân mình đã từng nói những lời như vậy.”
Thẩm Thất nghiêm túc suy nghĩ lại hai lần nói chuyện với Phùng Mạn Luân, hình như quả thực là như vậy.
Lần nào hắn cũng làm ra cái tư thái tán gẫu những chuyện trên trời dưới bể, nhưng hình như những điều đó luôn liên quan đến cô, mà trong những lời nói đó luôn nhắc đến Hạ Nhật Ninh.
Lưng Thẩm Thất chợt toát mồ hôi lạnh.
Lẽ nào cô bị Phùng Mạn Luân lợi dụng ư?
“Thật đúng là một nha đầu ngốc mà!” Hạ Nhật Ninh im lặng nhìn Thẩm Thất nói: “Phùng Mạn Luân nói không sai, anh đúng là vẫn luôn tìm một người. Nhưng anh không hề tìm người thế thân, một người cũng không có vì anh không rảnh.”
Thẩm Thất nghe thấy Hạ Nhật Ninh nói như vậy, có chút vui vẻ, lại có chút không vui.
“Khi còn bé, tôi nợ người ta một lời hứa. Nhưng khi đó, tôi mới tám tuổi.” Hạ Nhật Ninh khẽ mỉm cười nói: “Tôi là người rất tuân thủ lời hứa, chỉ đơn giản như vậy thôi. Huống hồ, Lâm Khê chủ động đến cửa, nói cô ta chính là người tôi muốn tìm. Em nghĩ tôi sẽ dễ dàng tin lời cô ta nói sao?”
“Thế nhưng anh cũng không đuổi cô ta đi mà!” Thẩm Thất không phục phản bác.
“Đó là bởi vì giữ ở bên cạnh dễ điều tra hơn.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Có phải em đang ghen không?”
“Không có.” Thẩm Thất thề thốt phủ nhận.
“Còn nói không có?” Hạ Nhật Ninh đột nhiên cười xấu xa vươn tay về phía Thẩm Thất, muốn túm lấy cái thân thể ngứa ngáy của cô.
Thẩm Thất giật mình xoay người muốn chạy.
“Hạ Nhật Ninh, anh đừng có chuyển chủ đề nha! Tôi còn chưa nói xong mà!” Thẩm Thất kêu oai oái
“Ừm, em nói đi.” Hạ Nhật Ninh quả nhiên thu tay về, nghiêm túc nhìn Thẩm Thất.
“Trong lòng anh, rốt cuộc em là gì?” Thẩm Thất nhìn chằm chằm Hạ Nhật Ninh: “Nếu Phùng Mạn Luân lừa em, vậy anh nói em nghe một câu thật lòng đi. Nếu như Lâm Khê quả thực là người anh muốn tìm thì anh định làm gì?”
Đột nhiên lại hỏi Hạ Nhật Ninh vấn đề này.
Hắn thừa nhận, cô bé thời ấu thơ và Thẩm Thất của hiện tại đều đặc biệt đối với hắn.
Một là ánh trăng bạc, một là hoa hồng đỏ.
Hạ Nhật Ninh không có câu trả lời cho câu hỏi này.
Hắn híp mắt, nói rằng: “Em đương nhiên là vợ tôi rồi.”
“Nếu anh chỉ được chọn một trong hai, em và cô ta anh chọn ai?” Lúc này Thẩm Thất cũng đã lấy lại được bình tĩnh.
Hạ Nhật Ninh không nói gì.
“Rất khó trả lời, phải không?” Thẩm Thất buồn bã gật đầu: “Em hiểu, em hiểu mà.”
“Em hiểu cái gì!” Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, nhất thời nổi giận nói: “Không được nghĩ ngợi lung tung!”
Thẩm Thất bướng bỉnh nhìn hắn, nhưng không nói gì.
Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng, đưa tay túm lấy đỉnh đầu Thẩm Thất: “Một ngày nào đó, em sẽ hiểu thôi.”
Thẩm Thất hơi nghiêng đầu, không nhìn Hạ Nhật Ninh.
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, những điều dư thừa không cần hỏi nữa.
Thế giới này còn có thể tin tưởng ai chứ?
Ai cũng nói sẽ luôn là người bầu bạn với cô, kết quả thì sao?
Ai cũng rời xa cô, ai cũng bỏ đi.
Đủ rồi.
Thẩm Thất cúi đầu, không để Hạ Nhật Ninh nhìn thấy ánh mắt và sắc mặt của mình, thì thầm đáp một tiếng: “Ừm.”
Lúc ngủ, Thẩm Thất quay lưng về phía Hạ Nhật Ninh.
Cô không ngủ được.
Cô không biết có nên tin lời Hạ Nhật Ninh nói hay không?
Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, nếu như bản thân cô cũng nhớ nhung một người suốt mười mấy năm, và có một người chồng bị tráo đổi...
Cô sẽ làm như thế nào?
Chẳng trách Hạ Nhật Ninh không trả lời câu hỏi của cô, bởi vì đặt cô vào hoàn cảnh đó, cô cũng không có câu trả lời.
Vấn đề mà bản thân cô không trả lời nổi, sao còn ép Hạ Nhật Ninh trả lời chứ?
Cô quá ích kỉ rồi.
Hạ Nhật Ninh không sai, người sai là cô.
Thẩm Thất phát hiện viền mắt mình đã ngấn lệ, cô không muốn để Hạ Nhật Ninh thấy, lặng lẽ lau đi.
Cô thậm chí không dám xoay người, không dám đối mặt với Hạ Nhật Ninh.
Cứ cuộn tròn nhỏ bé nằm nghiêng về một bên giường như vậy, bảo vệ chút lý trí và tôn nghiêm còn sót lại của bản thân trong trời đất nhỏ bé này.
Bắt đầu từ ngày mai, cô muốn làm một người vợ đúng nghĩa.
Chỉ đúng nghĩa thôi.
Không nghe cũng không hỏi.
Thẩm Thất không biết mình ngủ từ khi nào.
Lúc Thẩm Thất ngủ rồi, Hạ Nhật Ninh đột nhiên quay đầu liếc nhìn cô.
Hắn thở dài một tiếng rồi đưa tay kéo Thẩm Thất đang ngủ say vào trong lòng.
Cô đang khóc thầm, không phải là hắn không biết.
Mà là trước khi hắn không nắm giữ đầy đủ chứng cứ, hắn không thể nói trước được điều gì.
Thỏ nhỏ, em chịu ấm ức