Cất điện thoại xong Thẩm Hà hơi cong người đưa tay nhéo vào mặt Thẩm Mạch nói: “Cô bé này, em không cần bận tâm chuyện đó đâu! Mà em cũng mười sáu tuổi rồi đó, chị nghe nói ở trường cũng có rất nhiều nam sinh theo đuổi em.
Hơn nữa các cậu nam sinh đó mê em đến điên đảo luôn! Vậy tại sao em không chấp nhận họ?”
Mặt Thẩm Mạch chợt ửng đỏ, nói: “Chị! Không có chuyện đó đâu! Họ chỉ đùa giỡn thôi.
Hơn nữa, chị còn chưa có bạn trai thì việc gì em phải vội chứ! Những nam sinh đó vẫn còn rất trẻ con, em không thích!”
Bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng của Thẩm Mạch rất đáng yêu.
Thẩm Hà không nhịn được lại nhéo vài thêm cái nữa.
“Vậy sao? Chỉ là đùa giỡn thôi sao? Hay là công chúa của chúng ta thấy họ không hợp mắt? Vậy công chúa thích người như thế nào?” Thẩm Hà cười hỏi lại.
“Đâu có! Người ta...!không như vậy...”Mắt Thẩm Mạch rưng rưng đáng thương nhìn Thẩm Hà, nói: “Họ không tốt bằng các anh đâu, làm sao em thích họ được chứ?”
“Ồ, Tiểu Viễn cũng lớn rồi.” Thẩm Hà gật đầu có vẻ suy tư nói: “Hèn chi gần đây chị cảm thấy mọi người đều có tâm sự, hóa ra là do lớn cả rồi.”
“Không phải...” Mặt Thẩm Hà càng đỏ hơn.
Thẩm Hà trêu chọc Thẩm Mạch, một lúc sau mới buông tha chô cô bé.
Thẩm Hà đưa tay lên nhìn giờ rồi nói: “Chúng ta đi thôi, chị dẫn em đi hóng gió.
Mệt rồi thì đi ăn cơm.
Hoàng tử Joel đã đặt bữa tối ở nhà hàng rồi, chúng ta không nên lãng phí! Hôm nay em thích cái gì cứ nói với chị, chị mua cho!”
“Thật vậy sao? Vậy tốt quá tốt quá rồi!” Thẩm Mạch vui mừng vỗ tay: “Chị tốt nhất!”
Thẩm Hà cười haha rồi dẫn theo Thẩm Mạch rời khỏi công ty giải trí Pham Thị.
Hai người vừa đi tới cửa thang máy đúng lúc này Phương Phương đi đến chặn trước mặt, đáng thương nói: “Cô Hạ, cô Thẩm.
Là tôi có mắt như mù, các cô muốn đánh muốn mắng gì thì tùy ý, tôi thật sự biết sai rồi.”
Thẩm Hà nhìn cô ta đầy ngạc nhiên nói: “Ơ, cô không phải là một trong những diễn viên của chương trình mới sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại tôi phải đánh mắng cô?”
Thẩm Hà cố ý làm bộ không hiểu gì.
Đôi khi gặp người ác thì phải ác hơn họ.
Nếu không cô ta sẽ cho rằng người khác dễ bị bắt nạt.
Thẩm Mạch chu muôi không thèm quan tâm đến cô ta, người này rất quá đáng, cả ngày đều ức hiếp cô! Bây giờ có chị ở bên cạnh nên cô không sợ cô ta nữa.
Thẩm Hà nắm lấy tay Thẩm Mạch kéo lướt qua người Phương Phương rồi nhấn nút mở thang máy.
Phương Phương muốn đuổi theo, nhưng bị Thẩm Hà trừng mắt nhìn1 lạnh lùng nên lập tức dừng bước.
Thẩm Hà không thể để Thẩm Mạch bé nhỏ này bị ăn hiếp như vậy được!
Khí chất công chúa một nước không dễ che đậy.
Khí chất cao quý trên người cô là đủ khiến người bình thường phải lùi mấy bước!
Thang máy đến, Thẩm Hà cầm tay kéo Thẩm Mạch bước vào trong, ung dung nhìn thang máy đóng lại, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đếm vẻ mặt van xin của Phương Phương ở bên ngoài.
Hừ, sao lại đi sớm vậy?
Tận đến lúc lên xuống xe, Thẩm Mạch không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: “Chị, tại sao người đó lại ức hiếp em? Em cũng không biết cô ta mà.”
“Bởi vì Thẩm Mạch quá xinh đẹp!” Thẩm Hà vừa lái xe vừa trả lời câu hỏi của Thẩm Mạch: “Ở trong nước, người này cũng không quá nổi tiếng, mặc dù có khả năng diễn xuất nhưng vẫn chưa gặp tác phẩm thích hợp.
Còn một điều nữa, lòng dạ quá hẹp hòi, cũng cản trở con đường diễn xuất của cô ta.
Làm người ấy mà, nội tâm như thế nào thì hiện lên mặt thế ấy thôi.”
Thẩm Mạch lơ mơ gật đầu: “Ồ.”
“Ồ cái gì mà ồ, nói đi, em muốn đi đâu? Chi dẫn đi!” Thẩm Hà cười nói tiếp: “Chỉ giới hạn trong ngày hôm nay thôi nha!”
Thẩm Mạch lập tức vui mừng vỗ tay, liệt kê một loạt những chỗ muốn đến.
Sau đó liền hối hận vì những lời mình nói!
Nhiều chỗ như vậy làm sao có thể đi hết trong một ngày được.
Thẩm Hà bàn bạc lại với Thẩm Mạch, chọn ra hai nơi trọng điểm, sau đó còn phải đi ăn nữa!
Thẩm Mạch vui vẻ đồng ý.
Thẩm Hà dẫn Thẩm Mạch đến nơi cô bé thích, chơi