Trước chiếc đàn piano màu trắng sữa, vị hoàng tử Joel mặc một bộ vest màu trắng tinh, cứ nhè nhẹ gảy khúc nhạc mà Thẩm Hà yêu thích.
Anh vừa đàn, vừa mỉm cười nhìn Thẩm Hà và Thẩm Mạch, sau đó khẽ cất giọng hát: “Đêm mênh mông che khuất bốn phương.
Trăng khuyết cứ như lưỡi liềm.
Kí ức qua rồi cứ ngỡ như giấc mơ.
Sao cứ mãi đi tìm giấc mộng chốn nơi đâu.
Người cách ngàn dặm quá xa xôi.
Tôi chưa từng cách xa hỏi sao kia có cô đơn hay không? Nhờ ánh trăng gửi hộ lời tôi.
Nhung nhớ người đi lệ tuôn rơi.
Đêm mờ mịt.
canh chưa tàn, xung quanh tĩnh lặng.
Bàn cơm nguội lạnh, đèn ko sáng.
Cùng tôi làm bạn với cô đơn.
Người cách ngàn dặm bật vô âm tín.
Xa xôi chờ đợi, không một lý do.
Nhờ trăng kia gửi hộ dùm tôi.
Bức phong thư để người đi an lòng.”
Thẩm Hà mỉm cười tựa lên cằm cứ nhìn hoàng tử Joel như vậy, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau tại chỗ.
Thẩm Mạch ngồi đó cười hí hửng, đôi mắt to tròn cứ liếc qua liếc lại, dường như đang suy đoán điều gì.
Bài hát vừa kết thúc, khi hoàng tử Joel hát xong chữ cuối cùng, nhưng giọng hát của anh cứ như vẫn còn văng vẳng đâu đây!
Thẩm Hà và Thẩm Mạch cùng cho hoàng tử Joel một tràng pháo tay.
Hoàng tử Joel từ từ đứng lên, đi về phía hai cô gái đó.
Bộ vest trắng tinh, khiến anh cứ như vị hoàng tử đi ra từ trong truyện cổ tích vậy, đẹp đến mức khiến ai cũng phải ngạt thở.
“Anh Joel.” Thẩm Hà tươi cười đứng dậy nói: “Anh đúng là đã cho mọi người một bất ngờ rất lớn đó!”
“Em cũng vậy em cũng vậy!” Thẩm Mạch nhanh chóng đứng dậy nói: “Em rất vui!”
Hoàng tử Joel mỉm cười nói: “Các em thích thì tốt rồi.
Đây là bữa tối được chuẩn bị đặc biệt cho các em, chúc mừng các em lấy được cuốn kịch bản mới!”
Thẩm Mạch lập tức giúp anh kéo chiếc ghế ra, sau đó xoay đầu van xin Thẩm Hà: “Chị, chúng ta cho anh rể, a không, cho anh Joel ngồi xuống cùng ăn với chúng ta đi!”
Thẩm Hà bực bội liếc Thẩm Mạch một cái, con nha đầu này rõ ràng là cố tình mà!
Nhưng mà, Thẩm Hà cũng rất vui mừng vì bữa tối ngày hôm nay mới mẻ như vậy, chợt nói: “Đương nhiên rồi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Hà liền nói với Joel: “Hay anh cùng dùng bữa tối tụi em đi?”
“Anh cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Hoàng tử Joel từ tốn chọn chỗ ngồi ở một bên, để tiện tay phục vụ cho Thẩm Hà và Thẩm Mạch.
“Anh về đây từ khi nào vậy?” Thẩm Hà tươi cười nhìn hoàng tử Joel.
“Vừa mới về thôi.” Hoàng tử Joel dịu dàng nhìn lại về phía Thẩm Hà.
Cuộc đối thoại của hai người tuy rất đơn giản, nhưng tận sâu trong đôi mắt của hai người, có một sự quen thuộc và ăn ý không thể nói thành lời.
Thẩm Mạch im lặng cúi đầu xuống ăn ăn ăn và ăn, ừ, cô kiên quyết không làm cây cột điện.
Đề chị và anh rể, à không, anh Joel có thể trò chuyện cùng nhau!
Ánh mắt của Thẩm Hà cứ in sâu vào trong đôi mắt của hoàng tử Joel, đôi mắt màu xanh nhạt đó, không cách nào che giấu được sự yêu thương và nuông chiều cô được nữa.
Suốt năm năm nay, hoàng tử Joel cứ như một cái cây vậy, anh đã từ một mầm cây nhỏ bé, từ từ trở thành một cây đại thụ um tùm, từng bước từng bước chiếm cứ lấy trái tim của Thẩm Hà.
Chỉ là, hai người họ chưa từng thể hiện rõ ràng tấm lòng của mình bao giờ.
Thật ra Thẩm Hà cũng biết bản thân mình đối với hoàng tử Joel cũng có một thứ tình cảm rất đặc biệt, nhưng cô ấy vẫn cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cô ấy vẫn đang tìm vị trí bị bỏ trống đó.
Chỉ khi vị trí đó được lấp đầy, thì cô ấy mới có thể ra quyết định cuối cùng được.
Suốt năm năm nay, mỗi dịp sinh nhật cô ấy đều nhận được món quà của một người ẩn danh.
Nhìn thấy nét chữ của anh ấy càng ngày càng chính chắn, những món quà cũng càng ngày càng vừa vặn.
Thẩm Hà cuối cùng cũng hiểu ra, người này nhất định vẫn đang ở kế bên mình!
Cô ấy đang đợi anh ấy xuất hiện.
Bây giờ, cô ấy đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Cô ấy đã không còn là con nít nữa rồi.
Anh ấy cũng nên xuất hiện rồi chứ!
Cô ấy cũng đã đến lúc phải ra quyết định rồi!
Và hoàng tử Joel đã dùng quãng thời gian năm năm này, từng bước củng cố vững chắc tình cảm của mình và Thẩm Hà, khiến Thẩm Hà dần dần chấp