Hồ Phi do dự một hồi, mới chịu bắt máy lên.
Cuộc gọi quả thật là của Sử Hiểu Yến gọi qua: “Hồ Phi, có phải bất luận em làm gì, cũng không thể có được trái tim của anh?”
“Anh sớm đã nói rõ ràng với em rồi mà...”Hồ Phi vừa dứt lời, thì liền bị Sử Hiểu Yến ngắt ngang: “Anh hãy nghe em nói hết trước đã!”
Hồ Phi lập tức im lặng.
“Có phải anh cảm thấy em luôn bám lấy anh, là vì nhắm vào tiền của anh không?” Sử Hiểu Yến hỏi.
Hồ Phi không nói tiếng nào, nhưng người ngồi đối diện ấy, đã hiện lên nụ cười.
Cô ấy đã đoán được rằng, Sử Hiểu Yến sẽ gọi cho cậu ta.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô ấy!
Sử Hiểu Yến này quả nhiên rất thú vị!
“Đúng vậy, lúc ban đầu em quả thật rất có hứng thú với tiền của anh, nhưng anh cảm thấy chỉ có tiền là đã đủ rồi sao? Sử Hiểu Nhiên em tuy rằng không có bản lĩnh gì, lại không có tiền, vẻ ngoài lại rất bình thường.
Nhưng Sử Hiểu Yến em, vẫn còn một trái tim.
Trái tim của em, vẫn chưa bị chó tha đi!” Giọng nói của Sử Hiểu Yến, thông qua cái loa được phát ra một cách rõ ràng, ngay cả Thẩm Hà ngồi đối diện cũng nghe được một cách rõ ràng.
Hồ Phi liền cảm thấy ngượng ngùng.
“Anh đúng là đang được sở hữu một căn nhà, và căn nhà đó một khi được phá bỏ và dời đi, thì có thể đổi lấy 4 căn nhà, và Hồ Phi anh sẽ trở thành người giàu có! Sau này thì anh có thể ở nhà rộng, lái xe đắt tiền, và xung quanh biết bao cô gái xinh đẹp đếm không xuể.
Nhưng giờ đây dẫu sao anh cũng chưa phá bỏ mà! Cũng cũng chưa giàu có mà! Anh nghĩ một năm thu nhập 20 triệu của anh nhiều lắm sao? Vậy anh có biết tối qua anh đã gây ra chuyện lớn như thế nào không hả? Anh có em đã tốn hết biết bao nhiêu tiền mới dọn dẹp được sự việc tối qua không?”
“Anh bản lĩnh quá ha! Lên cơn rượu, rồi giành gái với người ta, làm cho người ta u đầu sứt trán! Anh có biết rằng nội tiền thuốc men thôi cũng đã tốn hết mấy triệu bạc rồi không! Còn có phí tổn thất tinh thần nữa! Rối tung cả lên.
Và em đã bồi thường cho người ta tổng cộng hết hai mươi mấy triệu! Đó là toàn bộ số tiền của em đó!” Sử Hiểu Yến nói đến đây, giọng nói liền nghẹn ngào: “Tôi đúng là con điên mà, quan tâm đến anh làm gì? Anh muốn chết thì chết thôi! Sao tôi lại mắc phải cái chứng ti tiện này mà đi lo việc của anh như vậy chứ?”
“Tôi luôn bám lấy anh, hoàn toàn không phải nhắm vào những đồng tiền thối tha đó của anh! Mà chính là vì anh đã hai lần giương tay ra cứu tôi, trong lúc tôi khó khăn nhất, bất lực nhất! Hồ Phi, anh là một thằng tồi!” Ngữ khí của Sử Hiểu Yến bỗng trở nên kích động, giọng nói cũng trở nên rất lớn: “Những gì mà tôi thiếu anh giờ đây tôi cũng đã trả hết cho anh rồi! Giờ đây hai chúng ta không ai nợ ai! Sau này tôi cũng sẽ không bám lấy anh nữa! Như vậy anh hài lòng chưa? Vui chưa? Hu hu hu...”
Tiếng khóc nức nở từ đầu dây điện thoại truyền đến sau tiếng gào thét của Sử Hiểu Yến.
Hồ Phi cầm lấy chiếc điện thoại, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
“Em ở đâu có nhiều tiền như vậy?” Hồ Phi không nhịn được hỏi.
“Đó là của học trò lúc trước của ba tôi, họ biết được chuyện của tôi, nên đã gửi đến tiền cứu mạng.
Hồ Phi, tôi đã đem hết tất cả tiền cứu mạng của tôi trả hết cho anh rồi! Từ đây về sau tôi sẽ không thiếu nợ anh nữa!” Sử Hiểu Yến sau khi khóc xong, liền gác máy đi.
Hồ Phi ngớ người ra một hồi, sau đó cất điện thoại đi, và cứ thế mà ngồi ở chỗ đó, không hề động đậy.
Thẩm Hà thở nhẹ một tiếng và nói:“Được rồi, những điều tôi muốn hỏi, cũng đã hỏi kỹ càng rồi, anh tự mà lo liệu đi!”
Thẩm Hà đứng dậy, chuẩn bị chào tạm biệt.
Hồ Phi bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Cô ta, những điều mà cô ta nói đều là sự thật, có đúng không?”
“Thật ra trong lòng của anh sớm đã nhận biết được điều này, không phải sao?” Thẩm Hà mỉm cười: “Mặc dù tôi không cho rằng Sử Hiểu Yến là một người rất ưu tú.
Nhưng trong sự việc này, cô ta quả thật đã làm đến tận tình tận nghĩa rồi.
Hồ Phi, bất luận anh có chấp nhận cô ta hay không, nhưng sự ra tay nghĩa hiệp năm xưa của anh, không hề vô ích chút nào.
Được rồi, tôi nên về đây.
Tạm biệt.”
Thẩm Hà quay lưng và liền rời khỏi trong im lặng.
Hồ Phi vẫn ngồi yên một chỗ, cả buổi trời vẫn chưa hoàn hồn.
Cuộc điện thoại này của Sử Hiểu Yến, bỗng nhiên khiến Hồ Phi cảm thấy,