"Tôi không giống cô, cái gì cũng có, chẳng cần lo lắng về điều gì.
Cô hô mưa gọi gió, người người theo đuôi.
Còn tôi? Sau khi cha mất, tôi cũng mất hết tất cả".
Sử Hiểu Yến xòe hai tay, vẻ mặt tự giễu: "Vì vậy tôi chỉ có thể cố gắng sống cho tốt.
Tôi sẽ còn tiếp tục quyến rũ anh trai cô, mặc dù tôi biết chắc chắn là mình sẽ không quyến rũ được".
Thẩm Hà không kìm được lại bật cười: "Được rồi, giờ thì tôi phục cô thật rồi đấy".
"Tôi cũng rất phục chính mình.
Rõ ràng biết là tự rước lấy nhục, nhưng vẫn không chịu từ bỏ".
Sử Hiểu Yến đáp: "Nhưng nếu không làm vậy, tôi làm sao mở miệng đòi tiền được! Tôi cũng cần thể diện chứ!".
"Bị anh tôi từ chối, không thấy mất mặt sao?".
Thẩm Hà tò mò hỏi.
"À không! Bị soái ca từ chối thì sao phải mất mặt? Dù sao anh ấy cũng không từ chối một hai người.
Tôi chỉ là một trong vô số người bị từ chối mà thôi".
Sử Hiểu Yến ngang nhiên nói: "Nhưng xòe tay xin tiền chắc chỉ có một mình tôi, nếu bị từ chối thì mới gọi là mất mặt! Chẳng dám chơi với ai nữa mất!".
Thẩm Hà lập tức cười như nắc nẻ.
Kiểu lý luận này, vậy mà nghe cũng rất có lý!
Lần đầu tiên Thẩm Hà gặp một kẻ thứ ba thú vị như thế này, bộ dạng rất ta đây có lý!
"Vậy cô định theo đuổi anh tôi thế nào?".
Thẩm Hà lại hỏi.
"Chưa biết! Dù sao anh ấy cũng add Facebook của tôi rồi, rảnh thì tôi sẽ nhắn tin chơi thôi.
Tuy anh ấy không trả lời, nhưng cũng không kéo tôi vào danh sách đen!".
Ánh mắt Sử Hiểu Yến hơi hoang mang: "Nếu đã không kéo tôi vào danh sách đen, thì tôi cứ tiếp tục làm phiền anh ấy đi!".
"Cô đã nói gì vậy?".
Thẩm Hà không nhịn được lại hỏi.
"À, cô tự xem đi".
Sử Hiểu Yến đưa điện thoại cho Thẩm Hà.
Điện thoại di động của Sử Hiểu Yến không phải loại xịn, đến chức năng nhận dạng vân tay cũng không có, chỉ là một cái máy vô cùng vô cùng bình thường, là loại mà công xưởng thường dùng để bổ sung cho đủ số lượng trong kho.
Loại điện thoại này chỉ thường gặp ở những nơi lạc hậu.
Người bình thường sẽ không dùng loại này.
Vì vậy có thể thấy kinh tế của Sử Hiểu Yến thực sự không khá giả gì.
Trong điều kiện kinh tế như vậy, cô ta vẫn có thể bỏ ra hơn hai trăm triệu, chuộc Hồ Phi từ trong quán bar ra, chỉ riêng việc này cũng đủ để nói lên nhiều điều.
Thẩm Hà không khách sáo với Sử Hiểu Yến, mở Facebook của cô ta ra.
Bên trong toàn là tin nhắn Sử Hiểu Yến gửi cho Thẩm Duệ, còn Thẩm Duệ không trả lời lại.
Nội trung trong đó thực sự là sến súa cực kì, quá lố hơn cả Vu Tiểu Uyển.
Đây không đơn giản là quyến rũ nữa, mà rõ ràng là đang đào tường khoét ngạch rồi, mặc dù không sứt mẻ được mấy.
Đọc xong, Thẩm Hà trả điện thoại lại cho Sử Hiểu Yến, nói: "Vậy sao cô không cầu cứu tôi? Anh trai tôi cho cô rất nhiều tiền, tôi cũng có thể!".
"Tôi đã giải thích rồi mà! Cha tôi là gia sư của anh cô, không phải của cô.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Tôi xin cô tiền gì hả? Cô thì cho tôi tiền gì chứ?".
Sử Hiểu Yến nói: "Tôi vẫn có nguyên tắc của mình.
Số tiền không nên đòi, tôi sẽ không đòi!".
"Ra là vậy".
Thẩm Hà gật đầu: "Thế nếu anh tôi không cho cô tiền thì sao?".
Sử Hiểu Yến xoa xoa mặt, nói tiếp: "Thì cứ tiếp tục đeo bám thôi, bao giờ thấy phiền, kiểu gì chẳng vứt cho tôi một tấm chi phiếu! Đến lúc đó lại tính!".
Thẩm Hà mỉm cười: "Vậy chúc cô thành công!".
"Cảm ơn".
Sử Hiểu Yến không ngẩng đầu, đáp.
Chào tạm biệt Sử Hiểu Yến, Thẩm Hà lái xe về nhà, vừa vào nhà đã thấy Thẩm Duệ đang nói chuyện với Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Hà đi vào, liền ồn ào nói: "Anh ơi, ra đây ra đây, em có chuyện muốn hỏi anh! Daddy, nếu chuyện của hai người không gấp thì nói sau nha!".
Hạ Nhật Ninh mỉm cười: "Tiểu công chúa của ba, con lại có chuyện gì tìm anh hả? Daddy đang bàn chuyện mở rộng công ty với anh con".
"Mở rộng công ty không phải chuyện nói