Mặt Văn Gian Thanh liền đỏ ửng, cúi đầu không giải thích.
Vy Vy thấy được thì dừng, nói: “Tớ không quấy rầy cậu nữa, tớ ở phía đối diện, có chuyện gì cứ nói với tớ.
”
“Hôm nay cám ơn cậu.
” Văn Gian Thanh thấp giọng nói.
Nếu không phải Vy Vy, hôm nay cậu ấy thật sự phải đói bụng rồi!
Đường đường là Văn đại thiếu gia, tuy nhiên lai rơi vào tình trạng bụng đói này.
Nói ra ai dám tin chứ?
Thế nhưng đây là sự thực!
Tranh Tranh đến giờ vẫn chưa về, cô ấy hầu như quên chuyện Văn Gian Thanh không có tiền ăn cơm.
Cô ấy bây giờ đang ở trong phòng của Vệ Cương, cùng Vệ Cương đang nóng bỏng.
Cô ấy sao còn nhớ trong căn chung cư thuê đó, còn có một người con trai, vì cô ấy mà chống cự với cả nhà mà đói bụng chứ?
Trời à, thực tế chút không tệ, nhưng quá thực tế thì quá đáng rồi.
Hai người thực tế như nhau, Sử Hiểu Yến và Tranh Tranh, là hai lựa chọn hoàn toàn khác nhau.
Sử Hiểu Yến cũng rất thực tế.
Cô ấy từ nhỏ ăn nhờ ở đậu nhà người ta, trải qua cuộc sống bị người ta khinh, cô ấy không thực tế là không được.
Nhưng cô ấy có thực tế hơn nữa, trong lòng vẫn còn chút cảm tính, cũng còn chút lý tính.
Chính là chút cảm tính và lý tính này, cô ấy cuối cùng có được hạnh phúc của mình.
Đây là điểm mà Thẩm Hà không ghét cô ấy.
Con Tranh Tranh, thì đã triệt để đánh mất tất cả cảm tính và lý tính, chỉ là vì tiền và cuộc sống thoải mái.
Có rồi lại không biết trân trọng, một khi mất đi giá trị lợi dụng, từ bỏ không thương tiếc.
Đây là điểm Thẩm Hà căm hận nhất.
Văn Gian Thanh bây giờ rõ ràng là thời điểm yếu đuối nhất, cảm giác bị ruồng bỏ, cứ thế mà nảy nở.
Vy Vy đem đến dĩa sủi cảo này, bổng chốc liền sưởi ấm lòng của Văn Gian Thanh.
Vy Vy kêu người bên điện lực đến sửa chữa, đem đến ánh sáng, cũng từng chút một soi sáng cả thế giới của Văn Gian Thanh.
Văn Gian Thanh đột nhiên phát hiện, con gái bình dân không phải đều như Tranh Tranh thế kia.
Vẫn còn như Vy Vy vậy.
Văn Gian Thanh vừa ăn sủi cảo, vừa mở máy tính của mình tìm trường đại học của Vy Vy.
Sau đó trên tráng web trường nhìn thấy hình ảnh Vy Vy nhận giải.
Tất cả cô ấy nói, quả nhiên đều là thật.
Sau đó Văn Gian Thanh bắt đầu click vào trường mà Tranh Tranh nói, tìm cả buổi, lại tìm không thấy chút dấu vết gì có liên quan đến Tranh Tranh.
Trái tim kiên định của Văn Gian Thanh, cuối cùng có sự lung lay.
Cậu ấy muốn biết quá khứ thực sự của Tranh Tranh.
Nếu như Tranh Tranh nói thực với cậu ấy, cho dù cô ấy vốn dĩ chưa từng đi du học nước ngoài, vốn dĩ chưa từng đi học cũng không sao cả.
Cậu ta sẽ ra tiền, mở ra bất kỳ cánh cổng của một trường đại học nào cho cô ấy, đưa cô ấy đi đào tạo chuyên sâu.
Nhưng, điều kiện trước tiên là đừng lừa gặt cậu ta nữa!
Văn Gian Thanh bực bội mà gọi điện cho Tranh Tranh, đã trễ vậy rồi, Tranh Tranh còn chưa về.
Văn Gian Thanh có chút lo lắng.
Nhưng gọi điện thoại sang, lại khóa máy.
Giây phút đó, trong lòng Văn Gian Thanh có biết bao sự mơ màng.
Cậu ta không biết tiếp theo đây nên như thế nào cho phải.
Ở đây đất lạ người không quen.
Hơn nữa, cậu ta còn mạnh miệng nói với gia đình, tuyệt đối không dùng nguồn tài nguyên và mối quan hệ của gia đình, bây giờ lại bị Thẩm Hà lấy mất tất cả thẻ ngân hàng, chìa khóa xe.
Cậu ta thật sự không biết nên làm thế nào, mới tìm được Tranh Tranh.
Cho nên, cậu ta chỉ có thể tiếp tục trầm mặc mà chờ đợi.
Văn Gian Thanh cứ như thế mà ngồi trên ghế sofa lặng lẽ chờ đợi.
Chờ cho đến sáng sớm tinh mơ, mới nghe tiếng cửa cạch một tiếng, Tranh Tranh cuối cùng đã về.
Tranh Tranh vừa mở đèn, liền thấy Văn Gian Thanh ngồi trên ghế sofa không cử động, liền dọa Tranh Tranh giật cả mình: “Đêm khuya anh không ngủ đi chứ, ở đây làm gì?”
“Sao lại về muộn như thế? Trời cũng đã sáng rồi.
” Văn Gian Thanh nhìn bầu trời hừng đông đang lên, khẽ mở miệng nói: “Điện thoại em sao lại khóa máy.
”
“A, hết pin rồi? Anh đói không? Em đem cho anh chút thức ăn.
” Trên mặt Tranh Tranh có chút không tự nhiên mà trả lời nói: “Em hôm qua đóng phim, có cảnh quay cần quay bù.
Nên em