Em ngủ cùng tôi
Nửa đêm tỉnh dậy, Phùng Mạn Luân cũng không có việc gì.
Thẩm Thất ngược lại ngủ trên sa pha rất ngon.
Có khả năng do ban ngày quá mệt, buổi tối vừa nằm xuống gối đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Khi Thẩm Thất mở mắt ra, mặt trời đã lên đến đỉnh rồi.
Thẩm Thất lẩm bẩm ngồi dậy, lúc này mới nghĩ đến bản thân tối qua tại sao đến đây.
Thẩm Thất vừa bò dậy, đã nhìn thấy Phùng Mạn Luân quần áo gọn gàng đi từ bên ngoài vào.Thẩm Thất đột ngột ngại ngùng đứng dậy, gãi gãi phần ngọn tóc trên đầu: “Thật xin lỗi nhé, tối qua tôi ngủ say quá.”
Con mắt Phùng Mạn Luân khó chịu: “Không sao, tối hôm qua tôi ngủ rất tốt, không làm phiền em nữa.”
Thẩm Thất nói: “Anh không sao nữa vậy hôm nay tôi sẽ về.”
“Đợi đã.”Phùng Mạn Luân đột nhiên gọi Thẩm Thất.
Phùng Mạn Luân vẫy vẫy ngón tay, người đằng sau tiến lên phía trước một bước, cầm một chiếc hộp đi đến.Thẩm Thất ngạc nhiên nhìn Phùng Mạn Luân, ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng.
“Đây là món quà tặng em để cám ơn. Nếu như không phải tối qua em đưa tôi về, sợ rằng tôi lại phải nằm viện nữa rồi.” Ánh mắt Phùng Mạn Luân kèm theo nét cười nói: “Tối qua ở chỗ thầy, thấy em thích Chu Quang Tiềm, vừa đúng lúc anh có thu thập một số tác phẩm của Chu Quang Tiềm. Anh sẽ tặng nó cho em.”
Thẩm Thất há hốc miệng.
Món quà này bản thân không có cách nào từ chối!
Bất kỳ người học nghệ thuật nào, không ai không biết Chu Quang Tiềm. Không ai không rõ về công lao to lớn của thầy Chu Quang Tiềm.
Thẩm Thất thật không thể từ chối món quà này!
Người giúp việc đưa chiếc hộp cho Thẩm Thất, ánh mắt cô rơi trên chiếc hộp, từ đáy lòng cám ơn Phùng Mạn Luân: “Thật sự rất cám ơn! Tôi không biết nói thế nào hơn. Thực ra, tôi không có công lao to lớn gì.
“Được rồi, cho em thì em cầm đi. Anh nói đáng được là đáng được.” Phùng Mạn Luân nói với nụ cười tươi: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cùng nhau đi ăn sáng?”
Thẩm Thất cắn môi, cuối cùng chiếc hộp cùng cầm về, một nét yêu không thể rời lấy lòng Phùng Mạn Luân.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Thất cuối cùng đã lái xe về trang viên Cảnh Hòa.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Nhật Ninh ngồi ở đó, bất động.
Thẩm Thất nghĩ đến tối qua gọi điện không nói hết câu, trong lòng cảm thấy có lỗi.
“Nhật Ninh...” Thẩm Thất vừa mở lời, chưa đợi cô nói tiếp, Hạ Nhật Ninh đột nhiên lao tới kéo Thẩm Thất vào lòng, mặt cô áp sát trên ngực anh.
Thẩm Thất nghe thấy nhịp tim đập của Hạ Nhật Ninh, cả người của Thẩm Thất như mê mẩn.
Thế này... sao vậy?
Hạ Nhật Ninh thế này là ghìm cho Thẩm Thất không thể hít thở mà.
“Hạ Nhật Ninh?” Thẩm Thất cẩn trọng mở lời nói: “Xin lỗi, hôm qua điện thoại của em hôm qua rơi xuống nước, cho nên em...”
“Xuỵt.” Hạ Nhật Ninh vùi đầu vào mái tóc Thẩm Thất, tham lam hít thở mùi vị của cô: “Đừng nói chuyện.”
Thẩm Thất càng không biết cách xoay sở.
Và cứ thế ôm rất lâu rất lâu. Khi sức lực của cô sắp không thể trụ nổi, Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng thả lỏng người Thẩm Thất.
Ngón tay dài lướt nhẹ qua má Thẩm Thất, con mắt ẩn hồng: “Đồ vật nhỏ có phải ngày xưa e có đi qua Tây Nam Tùng Lâm?”
Thẩm Thất chớp chớp mắt, khuôn mặt ngỡ ngàng: “Đúng vậy. Khi ấy là lúc còn rất nhỏ đã đi. Sau khi cha qua đời đã đến tỉnh Nghệ An.”
Tim của Hạ Nhật Ninh càng ngày càng đập nhanh: “Vậy khi nhỏ có phải em vẫn còn nhớ, em đã từng cứu một người?”
Trong đáy mắt Thẩm Thất lóe lên một dấu vết nghi ngờ: “Sao anh biết?”
Khoang mắt của Hạ Nhật Ninh đột nhiên đỏ, một làn sương phủ kín đồng tử mắt anh: “Vậy có phải em đã băng đầy băng vết thương lên người ấy?”
Thẩm Thất càng thêm kinh ngạc: “Uhm? Việc này làm sao mà anh biết được vậy?”
“Còn sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Nhật Ninh đè nén trái tim đang xao động, ngón tay tham lam lướt qua bờ môi của Thẩm Thất.
Đây là thiên thần nhỏ của anh!
Vậy mà anh... suýt chút nữa là lỡ mất!
“Sau đó? Em và anh bạn đó giao ước em sẽ cho anh ấy biết em là ai, nhưng... Em và anh ấy sau đó phân chia, mẹ kế của em tái hôn, em và anh trai cùng bị mang đi. Em bây giờ vẫn nợ anh bạn đó một lời giải thích.” Thẩm Thất trả lời: “Nhiều năm như vậy, anh bạn ấy cũng không biết đi đâu rồi. Có lẽ là mỗi người một nơi rồi? Việc này đều là chuyện của 18 năm về trước rồi. Sao anh biết được vậy?”
“Tại sao em không quay về tìm anh ta?” Hạ Nhật Ninh ép góc con ngươi, ánh sáng lưu thông.
“Tìm thế nào? Khi đó e cùng cha đi nghỉ dưỡng ở biệt thự. Sau đó mẹ kế tái giá, biệt thự đó đều bán đi rồi.” Thẩm Thất không ngừng trả lời: “Hơn nữa ở đó cách tỉnh Nghệ An hàng ngàn cây số, làm sao có thể đi tìm? Nói nữa thì làm thế nào anh biết được chuyện này?”
“Không có gì.” Hạ Nhật Ninh dịu dàng gãi gãi chỏm đầu Thẩm Thất: “Tiểu Thất...”
“Uhm?” Thẩm Thất khuôn mặt ngỡ ngàng.
“Anh hứa với em, cả đời này anh sẽ đối tốt với em.” Hạ Nhật Ninh nghiêm túc nói với Thẩm Thất: “Anh sẽ thay bố em bảo vệ em!”
Thâm Thất khuôn mặt mơ màng, gãi gãi tai: “A...”
Anh ấy rút cuộc là đang nói gì?
“Nói ra thì, Hạ Nhật Ninh, anh cả tối qua không ngủ?” Thẩm Thất bây giờ mới phát hiện quần áo trên người Hạ Nhật Ninh là của ngày hôm qua. Anh ấy căn bản không vào phòng ngủ?
“Anh đang đợi em về nhà, ngủ cùng anh.” Hạ Nhật Ninh trả lời một cách hùng hồn.
Thẩm Thất mắt ngơ ngác một lúc: “Hả?”
“Em vừa nói làm anh cảm thấy hơi buồn ngủ. Đi, về phòng nghỉ thôi.” Nói xong câu này, Hạ Nhật Ninh hài lòng kéo tay Thẩm Thất hướng đi lên lầu.
Thẩm Thất lo sợ bất an nhìn bóng dáng thanh tú mạnh mẽ của Hạ Nhật Ninh, trong lòng có nhiều loại tội lỗi.
Không biết tại vì sao, luôn cảm thấy Hạ Nhật Ninh không đúng.
Rất không đúng!
Cảm thấy vẻ nhiệt tình của anh ấy hơi quá đáng!
Bản thân tối qua không về nhà, anh ấy cũng không giận, trái lại còn rất vui?
Cái này là thế quái gì vậy?
Lẽ nào anh ấy không để ý mình?
Nhưng nếu anh ấy không để ý, tại sao anh lại nói với mình, sẽ thay cha chăm sóc cho mình?
Điều này nói về mặt logic thật không thông mà.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh,