Khoe khoang với Thẩm Thất.
“Cô nên chúc mừng tôi!” Lâm Khê thu ngón tay về, nét tà khí nhìn Thẩm Thất: “Đến lúc đó tôi sẽ nói với anh Nhật Ninh, để anh ấy đền bù cho cô mười vạn, hai mươi vạn. Sau đó cầm lấy số tiền này đi khỏi Hạ gia, rời khỏi trang viên Cảnh Hòa!”
Lâm Khê nói hết câu, ngón tay tàn độc đâm vào vai Thẩm Thất.
Thẩm Thất không có phòng bị đột nhiên bị Lâm Khê động tay, bị cô ta đẩy một cái lảo đảo.
“Tôi mới là nữ chủ nhân nơi này. Đừng ai nghĩ rằng sẽ cướp được vị trí của tôi!” Lâm Khê dương dương tự đắc nhìn Thẩm Thất: “Cho dù là Phùng Khả Hân thì làm được gì? Người cuối cùng cười cũng vẫn là tôi! Bây giờ Phùng Khả Hân đã đi Mĩ, cô vẫn ngoan cố ở lại làm gì? Mau cút đi! Nếu hôm nay cô biến đi, có lẽ tôi sẽ thưởng thêm cho cô một chút. Đừng không biết điều!”
Thẩm Thất kéo chặt áo, làm một cử chỉ xin mời: “Được, vậy thì xin mời vào, để Hạ Nhật Ninh mang đơn ly hôn ra!Chỉ cần anh ấy ký, tôi lập tức ra đi!”
“Không nhìn thấy Hoàng Hà không thấy chết, không thấy quan tài không đổ lệ!” Ánh mắt Lâm Khê hung dữ nhìn Thẩm Thất: “Lát nữa tôi sẽ cho cô tâm phục khẩu phục!”
Lâm Khê quay người lên xe, tàn nhẫn sập cửa xe, vặn ga phóng đi.
Thẩm Thất đứng yên tại chỗ, kích động rất lâu.
Mặc kệ, đi một bước tính một bước vậy.
Nếu như Hạ Nhật Ninh đối với cô thật sự chỉ là trách nhiệm, không hề có bất cứ tình cảm gì. Vậy khi thời gian đã đến, đường ai nấy đi.
Bản thân nhân khoảng thời gian anh trai đang chữa trị, nắm bắt thời gian để học hỏi thầy.
Cho dù tương lai sẽ cách xa Hạ Nhật Ninh, bản thân cũng có kỹ năng phát triển.
Nói không thoải mái là giả.
Nhưng bản thân vẫn còn anh trai, cô không có tư cách cãi lý.
Lâm Khê lái xe chưa đi bao xa, lập tức bị người cho dừng lại.
Vệ sĩ nhìn Lâm Khê, mặt không biểu sắc nói: “Lâm tiểu thư phiền cô về cho, tổng tài không có nhà.”
“Sao có thể?” Lâm Khê trừng mắt, chỉ vào vệ sĩ nói: “Tôi cảnh cáo anh, tôi ngay lập tức sẽ là nữ chủ nhân của trang viên Cảnh Hòa, anh dám đắc tội tôi? Có phải anh không muốn làm nữa phải không?”
Vệ sĩ nhẫn nại trả lời: “Bất kể Lâm tiểu thư sau này là ai, tổng tài tại thời điểm này đều không có nhà.”
Lâm Khê tức đến nhảy xuống xe, phóng thẳng đến trước mặt vệ sĩ, giơ tay lên muốn cho vệ sĩ một cái tát! Vệ sĩ đưa tay ra một tay nắm lấy cổ tay Lâm Khê, giọng nói tĩnh mịch: “Lâm tiêu thư, xin hãy tự trọng.”
“Anh dám cản tôi?” Khuôn mặt Lâm Khê khó tin, vùng vẫy mấy lần, lần này cổ tay mới thoát được, hai mắt mở to, khẩu khí quái gở ép người: “Anh nhớ lấy tôi! Đợi ngày tôi trở thành nhị thiếu phu nhân của Hạ gia tôi sẽ cho anh biến khỏi đây!"
“Vậy thì đợi Lâm tiểu thư trở thành bà hai của Hạ gia rồi hãy nói.” Vệ sĩ không hề động đậy: “Xin hãy về đi.”
“Tôi không đi!” Lâm khê quay người muốn xông vào bên trong, nhìn thấy vệ sĩ đến, lập tức dùng túi bảo vệ ngực mình: “Anh còn dám đến gần, tôi sẽ kêu lên! Tôi chính là người phụ nữ Hạ Nhật Ninh tìm mười tám năm, anh dám vô lễ với tôi, vậy thì việc đuổi đi không đơn giản nữa đâu! Anh ấy sẽ cho anh không còn bộ xương tồn tại!”
Thẩm Thất vừa đi đến đã nghe thấy Lâm Khê và vệ sĩ tranh luận.
Thẩm Thất không buồn phản ứng với Lâm Khê, tránh xa ra đi hướng về phía trước.
“Đợi đã! Tại sao cô ta có thể đi vào! Cô ta ngay lập tức sẽ ly hôn với Hạ Nhật Ninh rồi, một người phụ nữ bị bỏ rơi, anh sao không ngăn cô ta?” Lâm Khê chỉ về phía Thẩm Thất xông đến chỗ vệ sĩ gào ầm lên: “Anh có khả năng thì ngăn cô ta!”
Vệ sĩ nhìn Lâm Khê, nhìn cô ta với ánh mắt như kiểu não cô có vấn đề thì nên đi xem bác sĩ để nhìn cô ta.
“Cô ấy bây giờ là nhị thiếu phu nhân hợp pháp của Hạ gia, nữ chủ nhân hợp pháp của trang viên Cảnh Hòa, tôi làm gì phải ngăn cô ấy?” Vệ sinh không khách khí đáp trả: “Cô muốn đuổi người ta đi cũng phải hỏi ý kiến chủ nhân chứ? Lâm tiểu thư, cô biết bệnh viện số 8 ở đâu không?”
“Hả? Cái gì?” Lâm Khê trong đầu mờ mịt nhìn vệ sĩ.
Vệ sĩ nghiêm túc trả lời: “Đây là bệnh viện thần kinh tốt nhất ở tỉnh Nghệ An! Nếu cô không biết đi như thế nào, tôi có thể cho cô bản đồ. Mời cô đi, mạn phép.”
Lâm Khê nghe thấy câu này của vệ sĩ suýt chút nữa thì tức chết rồi.
Một tên vệ sĩ nhỏ nhặt mà lại dám làm nhục cô?
Thực là muốn chết mà!
Lâm Khê tức đến toàn thân run cầm cập.
“Được, được, được! Anh chờ tôi! Chờ tôi!” Lâm Khê bực tức quay người lên xe, run tới mức suýt chút nữa chìa khóa cũng không mở được.
Thẩm Thất tránh ra xa, cho nên không nghe rõ Lâm Khê và vệ sĩ tranh cãi cái gì.
Vừa vào cửa, nữ giúp việc đã bưng một đĩa trái cây tươi ngon vừa hái, nụ cười chan chứa đến mời: “Nhị thiếu phu nhân, cái này được đưa đến từ ngôi nhà lớn đằng kia. Thiếu gia nói đưa mời cô nếm thử.”
Thẩm Thất cám ơn, cầm trái cây đi về phòng sách.
Phòng sách của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cạnh nhau.
Thẩm Thất nhìn phòng sách của Hạ Nhật Ninh hầu như không đóng cửa, Thẩm Thất do dự một lúc vẫn là không đi vào.
Nếu như cố bước vào trong có thể sự việc sau này sẽ không giống...
Chỉ là, một ý nghĩ sai lầm thực sự sẽ có hậu quả khác nhau.
Sau khi Hạ Nhật Ninh tỉnh giấc vô thức đưa tay tìm người, nhưng một lúc sau vẫn thấy trống.
Hạ Nhật Ninh giật mình ngồi dậy, nét mặt biến đổi: “Tiểu Thất...”
Tiểu Xuân nghe thấy âm thanh của Hạ Nhật Ninh lập tức gõ cửa đi vào rót một ly nước cho Hạ Nhật Ninh.
“Người đâu?” Hạ Nhật Ninh lo lắng hỏi Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân không nói nên lời một lúc, nhưng vẫn trả lời câu hỏi: “Nhị thiếu phu nhân đang ở phòng sách. Từ sáng đến bây giờ đều ở trong phòng sách.”
Nghe thấy Thẩm Thất đang trong nhà, Hạ Nhật Ninh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh mất 18 năm để tìm thiên thần nhỏ, anh không thể buông ra nữa!
Kết quả là cốc nước bị Hạ Nhật Ninh một hơi uống sạch, nhấc chân đi hướng về phía phòng sách.
“Tổng tài, Lâm Khê vừa rồi có đến bị vệ sĩ đuổi về.” Tiểu Xuân báo cáo: “Vừa nãy