Vy Vy vừa định tìm một góc vắng người, Văn Gian Thanh đã kéo tay cô ngồi vào phía trước Ngu Vũ Mặc và Hạ Thẩm Châu.
Vy Vy đang định giãy giụa, Văn Gian Thanh đã nói: “Chỉ còn chỗ này thôi, cậu định đi đâu nữa?”
Vy Vy quay đầu lại, thấy Thẩm Viễn cười ha ha chiếm mất chỗ ngồi cuối cùng.
Bây giờ thật sự không còn vị trí nào khác nữa, chỉ có thể ngồi đây với Văn Gian Thanh.
Sau khi Văn Gian Thanh kéo Vy Vy ngồi xuống, chủ nhiệm lớp cười nói: “Được rồi, các em cứ ngồi đó đi! Giờ các em có thể về nhà nghỉ ngơi, mai cũng nghỉ, ngày mai bắt đầu thời kì nghỉ hè và học thêm.
Lần này giáo viên mà chúng ta mời tới là một vị giáo viên giỏi tiếng tăm lừng lẫy.
Ông ấy đã từng dạy mười học sinh trường Thanh Hoa, mười hai học sinh Bắc Đại, tám học sinh Phục Đán, những học sinh của các trường nổi tiếng khác thì đếm không hết! vậy nên mọi người phải cố gắng học hỏi lối tư duy và đề thi của các trường khác.
Cuối cùng, chúc các em nghỉ hè vui vẻ!”
“Yo yo yo yo!” Cả lớp sục sôi lên.
Ai cũng đang cảm kích phúc lợi mà chủ nhiệm tặng cho mọi người.
Có nhiều đại mỹ nữ, đại soái ca làm bạn thế này, bọn họ chỉ mong ngày nào cũng được học thêm!
Lúc tan học, mọi người cùng nhau ra ngoài.
Sự hiện diện của bọn họ vô cùng bắt mắt, khiến người ta phải chú ý tới.
Sau khi các học sinh lớp khác nghe được chuyện của lớp mười A đều hâm mộ đến phát điên.
Không chia cho những lớp khác cùng hưởng nữa!
Đáng tiếc, đáng tiếc, tất cả đều vào lớp mười A!
Lúc gần ra tới cổng trưởng, Thẩm Viễn nháy đôi mắt đen với Hạ Thẩm Châu: “Khụ khụ khụ, quay đầu, quay đầu!”
Vừa quay đầu lại, Hạ Thẩm Châu liền thấy Ngu Vũ Mặc vừa thở hổn hển vừa đuổi theo ở đằng sau, cậu dừng lại chờ ở đó.
“Chào các bạn, từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn học, mọi người ở nơi nào? Có muốn đi với bọn tớ không?” Ngu Vũ Mặc đưa tay chỉ vào mình và mấy cô bạn đang đỏ mặt vì thẹn thùng.
Không cần đoán cũng biết là mấy cô đó giật dây Ngu Vũ Mặc tới đây.
“Được.” Hạ Thẩm Châu có ấn tượng rất tốt với Ngu Vũ Mặc, thấy cô nói như thế liền gật đầu đồng ý ngay.
Quả nhiên, xa xa vang lên một loạt tiếng reo hò.
Trong đám đông, một nam sinh có khuôn mặt không vui nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía mấy người Hạ Thẩm Châu, tức giận xoay người đi.
Trước khi đám người đó tới Nhị Trung, hắn là soái ca của trường, một người con trai như hoàng tử.
Vậy mà hôm nay, tất cả hào quang của hắn đều bị một đám người tới từ bên ngoài này đoạt mất.
Toàn trường đang thảo luận về bọn họ, ai mà nhớ còn có một soái ca Hoàng Nhất Bình?
Không cam lòng, hắn không cam lòng!
Hừ, mấy người cứ đợi đó cho tôi! Cứ chờ coi!
Soái ca một thời Hoàng Nhất Bình xoay người rời khỏi đám đông đó.
Lúc này, Mộ Tiểu Vũ mang theo khuôn mặt uể oải ngồi trước mặt Thẩm Hà, luống cuống đan tay vào nhau.
Thẩm Hà ngồi lên ghế sô pha, cô đưa tay chỉ vào cái ghế đối diện, nói: “Ngồi đi.”
“Vâng.” Mộ Tiểu Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt bất an.
“Nói đi, tìm chị làm gì?” Thẩm Hà giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Em có mười năm phút.
Mười năm phút sau chị có một cuộc họp rất quan trọng.”
“Chị Thẩm Hà, em...” Mộ Tiểu Vũ cúi đầu nói: “Em học múa ba lê đã mười năm với cô Từ, bao nhiêu năm qua vẫn luôn dốc lòng học ba lê, vậy nên con đường trong tương lai của em cũng sẽ là nghệ thuật.
Thế nên thành tích học tập của em không được tốt lắm...”
Thẩm Hà gật đầu một cái: “Ừ, chị biết.”
“Bọn họ đi học thêm ở Nhị