Cho dù Hạ Thẩm Châu không phải là người đàn ông tốt cuối cùng của cô.
Cô cũng tuyệt đối không thể vì tiền tài mà bỏ đi tình yêu của mình được!
Đời người chẳng qua cũng chỉ có trăm năm.
Nếu như không thể yêu chân thành một lần thì chẳng phải đã sống uổng rồi sao?
Ngu Vũ Mặc đã quyết định, cô dứt khoát trở lại phòng của mình, cầm sách giáo khoa ra và bắt đầu tập trung học.
Trong phòng bếp, mẹ của Ngu Vũ Mặc đang thái rau, bỗng nhiên dừng lại.
Bà quay đầu và nhìn mình trong gương, giống như nhìn thấy lúc mình còn trẻ.
Khi đó, hình như mình cũng không hiểu rõ ràng về tương lai của mình như Ngu Vũ Mặc.
Mình đã sai rồi sao?
Tất cả đều là sai lầm sao?
Mắt mẹ của Ngu Vũ Mặc nhìn xuống, từ từ đặt con dao trong tay xuống cái thớt.
Lúc này, cửa phòng có tiếng động.
Là ba của Ngu Vũ Mặc trở về.
Ba Ngu Vũ Mặc cẩn thận mang hai con cá vào trong bếp, nhìn thấy vợ mình, ông tươi cười nói: “Mình xem hôm nay tôi mua cái gì này? Con cá này nấu canh cá để bồi bổ cho Vũ Mặc.
Bây giờ đang là giai đoạn khó nhất của cấp ba, không ăn ngon một chút thì sao được? Năm đó khi mình học cấp ba, chỉ tại ăn uống không tốt nên mới gầy như vậy...”
Mẹ của Ngu Vũ Mặc lại cứ ngây người nhìn chồng mình, nhìn gương mặt già nua trước mặt.
Trước kia, ông ấy cũng đã từng trẻ trung.
Trước kia, ông ấy cũng là kẻ tệ hại như vậy.
Bây giờ, khi ông ấy đã lớn tuổi, cuối cùng cũng biết ăn năn, muốn bù đắp lại những sai lầm khi còn trẻ.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Trái tim đã tan vỡ thì không thể quay lại được nữa.
Mẹ của Ngu Vũ Mặc thản nhiên nói: “Làm cá và rửa sạch đi.”
“Được được được.” Cha Ngu Vũ Mặc vội vàng đi làm cá.
Làm cá xong, ông lại dè dặt hỏi: “Mẹ nó à, mình xem chuyện của chúng ta...”
“Con đã biết rồi.
Sau này không cần đóng kịch nữa.
Ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn.” Mẹ của Ngu Vũ Mặc bình tĩnh nói: “Hai chúng ta đã hành hạ nhau nửa đời người rồi, cũng đến lúc nên buông tha cho nhau.”
“Bịch...” Con cá lập tức rơi xuống đất và bắn ra làm nhiều mảnh.
Sắc mặt ba Ngu Vũ Mặc đột nhiên trở nên khó coi, môi ông run ẩy rất lâu mới nghẹn ngào nói ra ba chữ: “Không ly hôn!”
“Vậy sống riêng.
Chờ sau khi cuộc thi của con kết thúc, tôi sẽ ra tòa.” Mẹ của Ngu Vũ Mặc bình thản trả lời.
“Tôi...” Ba Ngu Vũ Mặc từ từ quỳ xuống và tát một cái vào mặt mình!
Ngu Vũ Mặc đi ra vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô không đi tới khuyên can.
Cô hiểu rõ, mấy năm nay mẹ sống thật sự rất khổ rồi.
Vì cái nhà này, vì mình, mẹ thật sự đã nhịn nhục, tính toán chi li, mới có được như ngày hôm nay.
Ở trong mắt người ngoài, dường như cô có một gia đình tốt.
Người khác đều cho rằng cô có một gia đình hòa thuận.
Mấy năm nay còn kiếm được rất nhiều tiền, không chỉ mua được căn nhà hai phòng ngủ ở trong thành phố tấc đất tấc vàng này, cô còn thi đậu trường cấp ba trọng điểm của thành phố.
Nhưng không ai biết, phía dưới vẻ bề ngoài tốt đẹp đó lại che giấu sóng gió lớn thế nào.
Ngu Vũ Mặc lặng lẽ trở lại phòng của mình.
Chuyện của ba mẹ cứ để cho bản thân bọn họ giải quyết vậy.
Chỉ là bút đang cầm rất khó để hạ xuống.
Cho dù Ngu Vũ Mặc không thừa nhận, cô cũng biết, trong lòng mình đang hỗn loạn.
Hôm sau khi đi học, Ngu Vũ Mặc cứ buồn bã, luôn không tập trung khi ở trong lớp.
Nhiều lần giáo viên gọi tên cô trả lời câu hỏi đều là nhờ Hạ Thẩm Châu lén giúp cô.
Đến lúc ăn trưa, Hạ Thẩm Châu cầm khay cơm ngồi trước mặt Ngu Vũ Mặc, mỉm cười nói: “Hình như bạn học cùng bàn của tớ có tâm sự gì thì phải? Từ sáng tới giờ tớ thấy cậu chẳng tâm trung gì cả.
Cậu nói cho tớ nghe xem cậu có chuyện gì phiền lòng vậy?”
“Hạ Thẩm Châu, có phải nhà cậu rất nghèo đúng không?” Ngu Vũ Mặc cầm thìa quấy bát cháo nóng trong tay một cách vô thức và hỏi.
“A...!cái này...” Hạ Thẩm Châu kéo dài giọng, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu như cậu nói nhà cậu thật sự rất nghèo, có phải sẽ bị đá bay hay