Chỉ cần vừa nhắc tới Mộ Tiểu Vũ, Vy Vy sẽ nhớ tới cô và Văn Gian Thanh không có khả năng đến với nhau, sẽ nghĩ tới chuyện người nhà của Văn Gian Thanh làm mai cho cậu và Mộ Tiểu Vũ, cô sẽ lập tức biến thành đà điểu, có thể trốn được thì sẽ trốn.
Trong lòng Văn Gian Thanh đang rất tức giận!
Cậu nói xem, trường học Hồng Nghệ muốn làm lễ hội trường thì cứ làm đi, tại sao phải kéo Nhị Trung vào làm gì chứ?
Một trường học nghệ thuật thì cần gì phải làm chung với trường văn hóa, như vậy có còn để cho người ta sống nữa không hả?
Mộ Tiểu Vũ kia lại là học sinh giỏi của Từ Vân Khê.
Chỉ cần có cô ở đó, trên cơ bản bất kỳ hoạt động văn nghệ nào cũng không thể thoát được!
Cho nên, Mộ Tiểu Vũ chắc chắn sẽ xuất hiện!
Chỉ cần Mộ Tiểu Vũ vừa xuất hiện, Vy Vy vừa được sưởi ấm trái tim sẽ lại bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Văn Gian Thanh có thể không nóng nảy được sao?
Hạ Thẩm Châu nói: “Sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt với chuyện này thôi, sốt ruột nóng nảy thì có tác dụng gì?”
“Cậu cho rằng ai cũng bình tĩnh được như cậu sao?” Văn Gian Thanh tức giận nói: “Không được, tớ phải đi nói với chị cả một tiếng! Không thể chơi như vậy được, sẽ chết người đấy!”
Văn Gian Thanh vừa muốn đi ra ngoài thì Hạ Thẩm Châu kéo cậu lại: “Cậu đừng làm loạn nữa! Bây giờ chị ấy rất bận.
Ngày hôm trước tớ còn nghe mẹ tớ nói, dự định để cho chị đi Úc một chuyến, công nhân bên kia đang bãi công, phái chị tớ qua mới có thể dẹp yên được chuyện này.
Chị ấy đã đủ bận rồi, thậm chí không có mấy thời gian ở bên cạnh anh rể, cậu đừng gây rắc rối thêm nữa!”
“Cũng đúng! Gần đây tớ thậm chí còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của chị ấy.
Nhưng tớ cũng sốt ruột về chuyện của tớ!” Văn Gian Thanh suy nghĩ một lát nói: “Không được, tớ phải đi nói chuyện với mẹ tớ đã!”
Văn Gian Thanh nói xong đã chạy đi nhanh như một làn khói.
Văn Gian Thanh tìm một nơi vắng vẻ, sau khi xác định không có ai, cậu mới gọi điện thoại cho Lưu Nghĩa.
Chắc Lưu Nghĩa vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn ngái ngủ nhận điện thoại: “Alo, con trai à, con ở trường chơi vui chứ?”
“Mẹ ơi, mẹ thân yêu của con ơi, con cầu xin mẹ một chuyện!” Văn Gian Thanh vội vàng nói.
“Nói đi.” Lưu Nghĩa đĩnh đạc nói: “Có phải con thiếu tiền tiêu không? Để mẹ bảo người chuyển tiền vào tài khoản cho con...”
“Không phải là chuyện tiền.” Văn Gian Thanh vội vàng giải thích: “Mẹ, con biết trước đây con làm quá nhiều chuyện khốn kiếp, làm cho mẹ phải lo lắng! Nhưng bây giờ con đã tỉnh táo lại rồi, con sẽ không làm những chuyện khốn kiếp như vậy nữa!”
“Hả?” Lưu Nghĩa kéo dài giọng điệu, con trai mình có tính tình thế nào, người làm mẹ biết rõ ràng nhất: “Nói tiếng người.”
“Chính là...!Chính là...!Chính là con muốn thương lượng với mẹ một chuyện, mẹ có thể bảo bà ngoại đừng nhét người tới bên cạnh con được không?” Văn Gian Thanh cuối cùng cũng nói ra: “Mộ Tiểu Vũ kia không có việc gì lại cứ xuất hiện ở trước mặt con tìm cảm giác tồn tại.
Nhưng con lại không có hứng thú, không thích cô ta.
Mẹ có thể bảo cô ta về sớm một chút, về bên cạnh bà ngoại rồi muốn làm gì thì làm, được không?”
Lưu Nghĩa cuối cùng cũng không còn ngái ngủ nữa, cô lập tức cười ha hả nói: “Tiểu Hà đã nói với mẹ, con ghét Mộ Tiểu Vũ như vậy là bởi vì con đã thích một cô gái, đúng không?”
“Đúng vậy!” Văn Gian Thanh thừa nhận.
Dù sao cậu cũng không giấu được chuyện này! Chỉ cần mẹ cậu muốn biết thì chỉ tốn vài phút mà thôi!
“Con đã quên những bài học trước đây rồi sao?” Cho dù giọng điệu Lưu Nghĩa bình thản, nhưng vẫn nghiêm khắc.
“Mẹ, lần trước khác, lần này khác.
Trước kia là con khốn kiếp, vì một người không liên quan mà giận dỗi với mọi người trong nhà.
Nhưng lần này khác, Vy Vy không phải là Tranh Tranh, cô ấy là một cô gái tốt!” Văn Gian Thanh giải thích: “Chị con cũng biết! Vy Vy không phải là loại người thấy lợi quên nghĩa.
Hơn nữa cô ấy lại thông minh và có năng lực...”
“Con trai.” Lưu Nghĩa ngắt lời Văn Gian Thanh nói: “Con không thể yêu cô bé này được.”
“Vì sao ạ?” Văn Gian Thanh không hiểu hỏi.
“Cô bé ấy không thích hợp với con.” Lưu Nghĩa bình tĩnh trả lời: “Gia đình cô bé ấy có hơi phức tạp, con tạm thời không thể kiểm soát được.
Nếu như năm nay con hai mươi sáu tuổi, mà không phải mười sáu tuổi, mẹ sẽ không quản con, sẽ mặc cho con lựa chọn.
Nhưng bây giờ con còn nhỏ,