Hạ Thẩm Châu nói: "Mợ cả à, trốn tránh không phải là cách, cần giải quyết vẫn phải giải quyết chứ.
Lần này con qua đây cùng Gian Thanh, cũng đã bàn bạc với chị cả rồi.
Chị nói, có một số chuyện phải làm cho dứt điểm! Mợ, nếu con nói, chuyện này sở dĩ trở nên như vậy, thực ra là tại mợ quá mềm lòng, không nỡ xuống tay!" Văn Gian Thanh nói: "Con cũng cảm thấy mợ quá mềm lòng rồi! Người họ hàng đó của mợ...!Khụ, con cũng không biết nói sao nữa! Hồi trẻ chắc cũng hại mợ không ít lần nhỉ?"
Tần Trân thở dài, nói: "Dù sao cũng là họ hàng, mợ cũng ngại không nói.
Ai ngờ mấy năm nay ngày càng nghiêm trọng.
Đáng lẽ tuổi càng lớn càng phải yên phận mới phải."
"Mẹ, mẹ đừng lo chuyện này nữa! Là nhà đó nợ mẹ, mẹ đâu nợ gì họ, vì vậy không cần phải chịu đựng".
Thẩm Tùng Tý cũng phải nói: "Không thì giao chuyện này cho ba đứa con giải quyết đi.
Mẹ đừng bận tâm nữa!"
"Vậy thì...".
Tần Trân hơi do dự.
"Anh thấy nên giao cho bọn trẻ giải quyết thì hơn".
Giọng nói của Thẩm Nhất vọng vào từ ngoài cửa.
Ba người quay lại, liền thấy Thẩm Nhất mệt mỏi trở về rồi.
"Ba!".
Thẩm Tùng Tý lập tức gọi.
"Cậu cả!".
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cũng chào hỏi.
"Ừ ừ, mấy đứa về lúc nào thế?".
Thẩm Nhất đưa túi cho Tần Trân, hòa nhã nói: "Sao chỉ có ba đứa, những đứa khác đâu?"
"Bọn họ đều có việc riêng, bọn con về trước xử lý chuyện này".
Văn Gian Thanh đáp: "Cậu à, cậu cũng tán thành ý kiến của bọn con sao?"
Thẩm Nhất vẫy bọn họ ngồi xuống, nói: "Đúng.
Người nhà đó quả thực ngày càng quá đáng."
Tần Trân bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là họ hàng mà."
"Em coi họ là họ hàng, nhưng họ thì không".
Thẩm Nhất nói: "Chúng ta ra mặt không thích hợp.
Chuyện này giao cho Thẩm Châu và Gian Thanh là ổn thỏa nhất! Hai đứa nó không phải con cháu nhà họ Thẩm, trước này làm việc cũng có chừng mực, họ sẽ không có cớ nói linh tinh."
Tần Trân ngẫm nghĩ, đáp: "Cũng được."
Thẩm Nhất nhìn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh nói: "Giờ hai con cũng bắt đầu tiếp quản việc nhà rồi?"
Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu cười gật đầu: "Dạ vâng.
Có phải anh Tùng Tý cũng nên bắt đầu xử lý một số chuyện rồi, phải không không cậu?"
Thẩm Nhất gật đầu, nói: "Có lý.
Các con đã vậy rồi, Tùng Tý quả thực cần tiếp quản nhiều hơn! Là trưởng tử trưởng tôn của nhà họ Thẩm, tất nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm được!"
Vẻ mặt Thẩm Tùng Tý hiện rõ vẻ vui mừng, nhưng không lên tiếng.
Hạ Thẩm Châu vừa cười vừa nói: "Cậu yên tâm đi, có bọn con ở đây, bọn con sẽ quan tâm giúp đỡ lẫn nhau!"
"Được.
Vậy chuyện này hai con xử lý đi nhé! Cũng coi như cho cậu xem sự tiến bộ của các con".
Thẩm Nhất nói.
"Dạ!".
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đồng thanh trả lời.
Trò chuyện một lát, Hạ Thẩm Châu cùng Văn Gian Thanh về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ bay thẳng tới đây, trời đã tối mịt, nói chuyện một lúc, ăn uống xong đã khuya lắm rồi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhất đi làm, Tần Trân liền kể hết những chuyện xảy ra gần đây với họ: "Sau khi Tùng Tý ra nước ngoài, nhà cô gái kia liền tố cáo em họ của dì con.
Tố cáo xong, hai bên đều tìm luật sư giải quyết.
Nhà cô gái vốn có chút quan hệ, hơn nữa cha của cô gái đó trước kia còn là thầy giáo của Tùng Tý.
Vì vậy hai bên đều đến tìm, hy vọng Tùng Tý sẽ làm chứng cho họ.
Mợ nghĩ đi nghĩ lại, không thể tùy tiện làm chứng cho bên nào được, vậy nên mới bảo Tùng Tý sang chỗ Tiểu Hà."
"Sau đó nữa, nhà cô gái bỗng tìm đến nhà dì cậu ta, nói là chỉ cần Tùng Tý chịu qua lại với cô gái đó, chuyện này coi như xong.
Dì hắn lo cho con trai, liền tới nhà mình ăn vạ, bắt Tùng Tý xử