Văn Gian Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành: “Em cũng nghĩ chia nhau ra gặp khá là tốt.
Anh Tùng Tý, chuyện này, hai người bọn em xử lý.
Anh cứ chờ xem trước đã.
Nếu hôm nay còn có người đến nhà làm ầm ĩ, anh đừng nể mặt nữa.
Có một số người, đã giữ mặt mũi cho rồi còn không muốn.
Nếu làm không chắc, bọn em về làm thay anh.” “Yên tâm đi, chút chuyện này nếu còn làm không chắc chắn, anh còn là đàn ông sao? Trước kia sở dĩ trốn tránh bọn họ là vì mẹ anh luôn nói đều là người một nhà, đều là họ hàng, đừng làm ầm ĩ mà khó coi.
Hiện tại nếu mẹ anh đã nói như thế, anh còn sợ gì chứ? Cái người gọi là gì của anh, anh sớm đã chịu đựng đủ rồi.
Gì cái gì chứ.
Bắn đại bác cũng chưa tới.
Được rồi, các cậu đi làm việc của các cậu đi, anh ở nhà chờ.
Phỏng chừng hôm nay còn qua làm ầm ĩ nữa.” Thẩm Tùng Tý trả lời: “Hai người các cậu cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi, bọn em không có vấn đề gì đâu.” Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cười cười, cùng nhau rời đi.
Rời khỏi nhà Thẩm Nhất, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh trực tiếp liên hệ với cái người gọi là em họ của Thẩm Tùng Tý.
Cậu em họ này có biệt hiệu gọi là Bàng Đại Hải.
Người hắn tròn lẳn, kỳ thực vô cùng giống quả la hán.
Bởi vì hắn tên Đại Hải cho nên gọi là Bàng Đại Hải.
Hạ Thẩm Châu gọi người liên hệ với Bàng Đại Hải, Bàng Đại Hải không giám từ chối, liền ngoan ngoãn đến.
Tên Bàng Đại Hải này đừng xem là kẻ hung hăng, thực ra cũng là người biết thân biết phận
Trước mặt người khác, hắn rất hung hăng càn quấy, thấy nhà mình có tiền có người có địa vị nên cảm thấy rất phi thường, nhưng trước mặt Hạ Thẩm Châu, vẫn là ngoan ngoãn không dám hung hăng.
Vì Thế, Hạ Thẩm Châu cho người gọi, hắn liền nhanh chóng chạy ra.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đã đặt phòng khách sạn, ở đây chuẩn bị gặp mặt hai người đặc biệt.
Bàng Đại Hải rất nhanh đã đến.
Vừa bước vào cửa khách sạn liền bắt đầu nịnh nọt các kiểu: “Anh Hạ, anh Văn.”
Hạ Thẩm Châu và Văn Nhất Phi nhướn mắt lên, lạnh lùng trả lời: “Ai là anh của cậu?”
Bàng Đại Hải nuốt nước bọt, nói: “Đúng đúng đúng, là Hạ nhị thiếu gia, Văn đại thiếu gia.
Hai vị tìm tôi có việc gì thế ạ?”
“Bàng Đại Hải, nghe nói, lúc trước gan cậu cũng to lắm, còn dám bắt cóc người khác?” Hạ Thẩm Châu nhẹ nhàng nói: “Sau đó việc không thành liền ép người khác thanh ngươi thanh toán.”
Bàng Đại Hải vừa nghe liền biết Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đến đây là để giúp Thẩm Tùng Tý.
Bàng Đại Hải liền cười một tiếng rồi quỳ xuống: “Hạ nhị thiếu gia, Văn đại thiếu gia, chuyện này các vị nghe tôi nói.
Không phải như các vị nghe thấy đâu.
Tôi thật sự rất thích cô gái đó.
Từ nhỏ đã thích rồi.
Nhưng người cô gái đó thích là anh họ Thẩm Tùng Tý của tôi.
Thực ra tôi bắt cóc cô gái đó cũng là vì anh họ tôi thôi, tôi là tác hợp cho bọn họ mà.
Đâu biết rằng anh họ tôi nhìn thấy còn hiểu lầm tôi, không chỉ cứu cô gái kia mà còn đánh cho tôi một trận.
Tôi bị oan mà.”
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đồng thời cười lên: “Quả nhiên là người giỏi về việc đổi trắng thay đen a.
Được rồi, cậu cũng không cần ngụy biện, cậu vào bên trong trước đi.
Lát nữa giằng co tiếp.”
Sau đó liền có người qua, trực tiếp xách Bàng Đại Hải vào phòng bên trong.
Một lúc sau, liền có người tiến vào báo cáo: “Sở Ca tới rồi.”
“Cho vào.” Văn Gian Thanh bình tĩnh nói: “Hôm nay xem ra sẽ có rất nhiều kịch hay đây.”
“Chúng ta cố gắng ngồi xem kịch hay đi.” Hạ Thẩm Châu mỉm cười nói.
Lúc sau, cửa phòng mở ra.
Một người con gái thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng ngoài cửa.
Cô gái vừa bước vào, ánh mắt liền dính lên người Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh, rất lâu sau mới nói: “Các người là ai thế? Tại sao lại bảo tôi qua đây?”
“Sở Ca?” Hạ Thẩm Châu giật giật khóe miệng, nói: “Cô thực sự không biết chúng tôi là ai? Nếu không biết, sao cô lại tới đây?” Cái cô gái tên Sở Ca này khóe miệng nhếch một cái, chủ động đi đến trước mặt hai người, ngồi xuống nói: “Tôi chỉ nghe nói Nhị thiếu gia của Hạ Gia và Đại thiếu gia của Văn Gia mời tôi qua nói chuyện, vì thế tôi liền tới đây.
Hai người các anh, ai là Hạ nhị thiếu gia ai là Văn đại thiếu gia, làm