Thực ra, chuyện này của Thẩm Tùng Tý rất dễ giải quyết.
Nhưng cứ mãi bị trì hoã chưa thể giải quyết được, chính là vì Tần Trân quá hiền và mềm lòng, luôn nghĩ rằng mọi người đều là người nhà, không nhất thiết phải giải quyết quá tuyệt tình.
Chính bởi vì tính cách hiền lành này nên đã làm cho đối phương được nước lấn tới.
Lần này, Tần Trân cũng đã đưa ra quyết định, nói là không quan tầm liền không quan tâm, dứt khoát giao cho ba đứa nhỏ tự giải quyết.
Quả nhiên, lời cảnh báo của Thẩm Tùng Tý, thực sự rất có hiệu quả!
Sau lời cảnh bảo buổi tối hôm ấy, thì mẹ của Bàng Đại Hải liền sách một chiếc túi da rắn đến, không nói lời nào, đập túi đồ lên mặt Thẩm Tùng Tý.
Trước khi rời đi, mẹ của Bàng Đại Hải còn ném lại vài câu: “Thẩm Tùng Tý, tôi nói cho cậu biết! Tôi sẽ nói với mẹ cậu! Về sau cũng đừng có quay về nhà mẹ đẻ nữa!”
Nói xong những lời không hay, rồi đi luôn.
Thẩm Tùng Tý mở túi ra xem, mẹ ơi, đây đều là đồ dùng của mẹ đẻ cậu, tất cả đều ở trong đây!
Cái gì mà gang tay, hộp đựng sản phẩm dưỡng da, đồ trang sức, quần áo...!vv.
Dường như là có tất cả mọi thứ.
Theo lẽ thường mà nói, nhà Bàng Đại Hải chẳng thiếu số tiền này.
Nhưng cái mà nhà cậu ta thiếu chính là chữ đức.
Rõ ràng nhìn thấy Tần Trân dễ bị bắt nạt, vậy là cũng được nước lấn tới
Bây giờ thì khác rồi, con cái của người ta đã lớn rồi, không thể bắt nạt được nữa rồi, chỉ có thể nói vài câu châm chọc mà thôi.
Ở một nơi khác, sau khi Hạ Thẩm Châu cùng Văn Gian Thanh gặp Bàng Đại Hải và Sở Ca, cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Đó chính là thói quen.
Hai người này rõ ràng đều đã quen với những thỏi xấu này.
Cho dù là Sở Ca hay là Bàng Đại Hải, 1 người là người quen trong nhà, 1 người là quen Thẩm Tùng Tý.
Vì thế Hạ Thẩm Châu và Văn Gản Thanh quyết định là không quen!
Các người thích trách trách thì có liên quan gì đến chúng tôi chứ.
Các người muốn truy tố ai thì truy tố người đó, các người thích ngồi tù thì ngồi tù, các người thích giết người thì liền giết người, không cần phải rêu rao trước mặt chúng tôi.
Đối với những loại cặn bã này, thì không cần phải quan tâm.
Bạn càn quang tâm đến anh ta, anh ta lanh càng được đàn.
Vì thế nên Hạ Thẩm Châu nói: “Mày chẳng phải là rất dũng cảm hay sao? Giám bắt có người cơ mà! Đi đi, bắt cóc thêm lần nữa cho tao xem, hai đứa bọn tao tuyệt đối sẽ không quan tâm, muốn bắt cóc đem đi đâu thì đem đến đó, mày muốn làm nhục như thế nào thì mày cứ làm, bọn tao tuyệt đối sẽ không can dự.”
Văn Gian Thanh nói với Sở Ca: “Không phải cô muốn tự sát sao? Đến đây đến đây, cô xem, căn phòng này của bọn tôi ở tầng 16, từ trên đây nhảy xuống, tuyệt đối không đối không sống được! Tuyệt đối phẳng như một bức ảnh, yên tâm là sẽ không ai nhận ra cô đâu.”
Bàng Đại Hải Và Sở Ca sau khi nghe những lời Văn Gian Thanh nói lập tức run sợ.
Tại sao đột nhiên lại biến thành hoàn hoàn cảnh như thế này?
Bọn họ chẳng phải là đến để giải hoà hay sao?
Tại sao lại xúi dục bọ họ phạm tội?
Có điều như thế này sao?
Nếu như không phải biết thân phận của họ một người là nhị thiếu gia của Hạ Gia, một người là đại thiếu gia của Văn gia, thì hai người liệu có những giây phút như thế này không?
“Sao thế? Không tìm thấy sợi giây nào thích hợp? Đến đấy đến đây đến đây, ở đây có một bó dây thừng này, lại có, lại có ghế nhựa, mày cho cô ấy ngồi lên ghế, rồi trói chặt lại, không để cho cô ấy chạy trốn là được.
Nếu như mày không thể kìm chế được, thì bên cạnh vẫn còn phòng chống.” Hạ Thẩm Châu đá chiếc hộp qua: “Mày yên tâm, bọn tao sẽ không nói cho ai biết đâu, mày cứ chơi vui vẻ!”
Văn Gian Thanh lặng lẽ mở cửa sổ, làm động tác vẫy tay gọi: “Nhảy ở đây cũng tương đối tốt, bên dưới không có bất cứ vật cản nào, tuyệt đối không có khă năng sống sót.”
Sau đó, Bàng Đại Hải Và Sở Ca đều im lặng.
Họ biết rằng, hôm nay là một cửa ải khó khăn.
“Sao thế? Sao không nói? Bọn mày khoặc là bắc cóc, hoặc là nhảy lầu!”
Hạ Thẩm Châu cùng với Văn Gian Thanh đồng thanh nói: “Ở đây sao chúng mày không làm loạn? Làm loạn đi! Làm loạn đi!”
Bàng Đại Hải với Sở Ca bị tiếng quá làm cho giật mình.
Nhưng cũng không lên tiếng: “Chúng mày không phải rất có bản lĩnh, rất biết bắt nạt người khác sao?”
Hạ Thẩm Châu đứng dậy, đi