“Ồ? Thật sao?” Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu cười tà mị: “Tôi cũng không phải anh họ cậu, dựa vào cái gì để chiều cậu đây?” Bàng Đại Hải ngửi thấy mùi mưu kế.
Bên kia, ở nhà Thẩm Nhất.
Tần Trân vì tránh sự quấy rầy sớm đã sang nhà Thẩm Tam chơi rồi.
Thẩm Tùng Tý ở nhà, ngồi chờ ôn thần đến nhà.
Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng, liền nghe thấy phía ngoài vang lên tiếng còi ô tô.
Cái loại hành vi không có tố chất, không có phẩm chất như thế này cũng chỉ có nhà của Bàng Đại Hải mới làm được.
Trước kia, đều là Tần Trân nghe thấy tiếng ấn còi của bọn họ liền ra mời họ vào.
Hôm nay Tần Trân không có ở nhà, Thẩm Tùng Tý chẳng thèm phản ứng lại với bọn họ.
Quả nhiên, sau khi người nhà kia ấn còi nửa ngày vẫn không có kết quả liền tự bước vào.
Vừa vào nhà, mẹ của Bàng Đại Hải liền nhìn đông nhìn tây, hỏi: “Haizz, mẹ con đâu?”
Thẩm Tùng Tý buồn bã trả lời: “Không ở nhà.”
Mẹ của Bàng Đại Hải liền nhướn mày: “Cái gì? Không ở nhà? Không phải dì đã nói với bà ấy đừng chạy đi lung tung rồi sao? Lại đi ra ngoài làm gì rồi? Thật là.”
Nói một hồi, mẹ Bàng Đại Hải liền tinh mắt, lập tức nhìn thấy áo choàng hiệu Chanel mà Tần Trân để trên bàn còn chưa kịp cất đi, lập tức lấy khoác lên người mình, nhìn trái nhìn phải, nói: “Ái chà, áo choàng này thật vừa vặn với dì mà, dì mang nói đi nhé.”
Thẩm Tùng Tý liền cạn lời.
Cái người gọi là dì này, trong nhà thực ra không thiếu tiền, nhưng từ nhỏ đã có thói quen tham của, chỉ cần lần nào đến nhà, đều quét sạch lần đó.
Từ nhỏ tới lớn, không hề thay đổi.
Cái người gọi là dì của Thẩm Tùng Tý này, thật là...!không còn gì để nói nữa rồi.
“Ái chà, cái đồng hồ này đẹp thế.
Là kiểu dáng mới của Cartier a.
Dì đeo lên thật là đẹp, thuộc về dì nhé.” Mẹ của Bàng Đại Hải không biết xấu hổ, nói: “Haizz, Thẩm Tùng Tý, dì nói với con này.
Sao con không lên tiếng thế? Dì đang nói chuyện với con đấy.
Mẹ con không ở nhà, dì liền nói với con.
Con nhất định phải cùng cô Sở Ca đó ở cùng nhau, nếu không, cô ta sẽ khởi tố.
Thật là nghiệp chướng.
Tuổi còn nhỏ mà không học cho tốt lại đi quyến rũ đàn ông.
Đại Hải nhà ta chỗ nào không tốt chứ.
Thích cô ta, là phúc cho cô ta rồi.
Hừ, không biết người có lòng tốt mà.
Tuổi còn nhỏ mà đã là đồ đê tiện.”
Thẩm Tùng Tý nghe mẹ Bàng Đại Hải vừa chửi bới người khác vừa càn quét đồ vật trong nhà, cảm thấy mình lúc này đã bị âm thanh ma quỷ xuyên qua lỗ tai rồi.
Cậu sao lại có thể có họ hàng như thế chứ?
Quả thực thấp kém đến tận cùng.
“Ái chà, đây là kem dưỡng ẩm La Mer mẹ con vừa mua sao? Chậc chậc chậc, thật chịu chơi mà, mua liền hai bộ.
Vừa lúc, sản phẩm chăm sóc da của dì đã dùng hết rồi, một bộ thuộc về dì nhé.” Mẹ Bàng Đại Hải không chút khách khí cất một hộp kem dưỡng ẩm La Mer được đặt đặc biệt kia cất vào trong túi.
Thẩm Tùng Tý không nhịn được nữa, đến trước mặt mẹ của Bàng Đại Hải gỡ cái áo choàng Chanel trên người bà ta và đồng hồ Cartier trên tay bà ta xuống, thuận tiện cướp lại cái hộp kem dưỡng gia La Mer.
“Ơ, cái đứa này, cậu làm gì thế?” Mẹ Bàng Đại Hải thấy Thẩm Tùng Tý làm như vậy, nhất thời tức giận: “Còn coi trưởng bối của cậu ra gì không hả? Người bậc trên nói chuyện với cậu, cậu điếc rồi sao?”
“Tôi không có người trưởng bối như vậy.” Thẩm Tùng Tý bỏ đồ vật vào ngăn kéo, trực tiếp khóa lại, nói: “Bà đi đi, sau này đừng tới nữa.” Mẹ của Bàng Đại Hải vừa nghe thấy Thẩm Tùng Tý nói như vậy liền chống nạnh nói: “Cậu là có ý gì? Hả? Cậu dám nói như thế với tôi? Mới tí tuổi mà đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Nếu lúc trước không phải tôi gả mẹ cậu về đây thì có ngày hôm nay sao? Thế nào? Quên tổ tông rồi? Mẹ cậu không cần thể diện, bạch nhãn lang (*).
Cậu cũng không phải thứ tốt gì.
Còn dám trừng mắt với tôi.
Tôi không móc mắt cậu ra, tôi cùng họ với cậu.”
Nói xong, mẹ của Bàng Đại Hải hung hăng xông lên, giơ tay muốn nắm lấy mặt của Thẩm Tùng Tý.
Thẩm Tùng Tý không áp chế được sự nóng nảy của mình nữa, giơ tay đẩy mẹ của Bàng Đại Hải xuống sô pha.
Mẹ Bàng Đại Hải lúc này mới ý thức được bà ta căn bản không phải đối thủ của Thẩm Tùng Tý.
Bà ta thấy không thể đánh lại được, liền ngồi dưới