Những chuyện này để sau lại nói.
Từ lúc chuẩn bị đến khi chính thức kết thúc hôn lễ, kéo dài trọn vẹn nửa năm.
Nửa năm này, hầu như ai cũng bận tối tăm mặt mũi.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn, được tự do thanh thản một thời gian.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển về nhà gái hưởng tuần trăng mật.
Thẩm Hà và Joel đến Nam Thái Bình Dương phiêu lưu.
Các em trai em gái ở nhà thì tiếp tục công việc của mình.
Hôm nay, Thẩm Mạch đã mười chín tuổi đang ôm hai quyển sách, cùng các bạn học bước ra từ phòng thí nghiệm.
Chưa đi được mấy bước, thì đụng phải một người.
Trải qua ba năm mài giũa, thân thủ của Thẩm Mạch bây giờ càng nhanh nhẹn hơn.
Cô linh hoạt đỡ lấy thân thể đối phương, tránh ống nghiệm người đó đang cầm trong tay.
"Ôi ôi ôi, xin lỗi, xin lỗi!".
Một nam sinh tóc xoăn lộn xộn thất kinh kêu lên: "Á á á, thuốc dinh dưỡng của tui!"
Thẩm Mạch vừa cúi đầu liền thấy ống thuốc trong tay anh chàng sắp rơi xuống đất.
Cô không chút do dự khom người, một tay cầm chắc được ống nghiệm.
Cảnh này làm tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ!
Hồi lâu sau họ mới hoàn hồn, nhao nhao vỗ tay khen phản ứng của Thẩm Mạch: "Giỏi quá giỏi quá!"
Thẩm Mạch thong thả đứng dậy, đưa ông nghiệm cho nam sinh tóc xoăn, nói: "Đi đứng cẩn thận!"
Anh chàng giờ mới tỉnh táo, tròn mắt há miệng nhìn Thẩm Mạch, mãi không nói nên lời.
Thẩm Mạch không quan tâm đến cậu ta, ôm sách vở kéo bạn mình cũng đang tròn mắt há miệng bỏ đi.
Mãi đến lúc ra khỏi phòng thí nghiệm, mấy người bạn học mới hỏi: "Quào, Mạch à, cậu làm thế nào vậy?"
Thẩm Mạch đứng lại, ngoảnh lại mỉm cười, huy hiệu trường biểu trưng cho học viện cao quý nhất nước K cài trước ngực sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
"Có gì đâu, kĩ năng luyện tập từ nhỏ thôi.
Chút tài lẻ này của tớ so với chị gái thì đúng là một trời một vực".
Thẩm Mạch khiêm tốn trả lời: "Thôi, bọn mình đi nộp báo cáo thí nghiệm đi! Đi nào!"
Năm Thẩm Mạch mười tám tuổi, đã bị Thẩm Lục đưa đến ngôi trường này tiến hành đào tạo chuyên sâu.
Có lẽ mọi người không ngờ rằng, Thẩm Mạch chẳng hứng thú với thứ gì khác ngoại trừ hóa học.
Và dường như thừa kế gen của người ông nội chưa từng gặp mặt, cô cực kì đam mê nghiên cứu cơ thể người, và ảnh hưởng cực hạn của các loại thuốc đối với thân thể con người.
Đối với đam mê này, sau khi kinh ngạc qua đi, Sùng Minh lập tức tán thành và ủng hộ con gái.
Người như Sùng Minh căn bản không tồn tại thiện ác, chỉ tồn tại thích và không thích.
Chỉ cần con gái cưng của mình thích, thì cô học gì cũng được!
Kể cả nghiên cứu cách hủy diệt trái đất cũng ok!
Thẩm Lục thấy con gái yêu của mình bỗng hứng thú với sinh hóa, ngẫm nghĩ một hồi, dù sao con gái mình cũng không lo việc cưới gả, học gì cũng được, sau đó liền đưa Thẩm Hà đến thẳng nước K, dựa vào tài năng của mình, Thẩm Mạch tự thi đỗ vào học viện tối cao, chuyên nghiên cứu về lĩnh vực sinh vật hóa học.
Còn về đề tài và hướng nghiên cứu chuyên sâu thì phải xem hứng thú của bản thân cô.
Hiện tại, Thẩm Mạch đã theo học một năm tại ngôi trường này, hòa đồng với các bạn học sinh, quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
Nhưng anh chàng đẹp trai suýt đụng phải ban nãy, Thẩm Mạch không quen cậu ta.
Vì vậy, gần đây các học sinh hình như đang bàn tán về anh chàng này.
Thẩm Mạch rảnh rỗi cũng ngồi hóng hớt.
"Mấy cậu biết gì chưa? Cậu bạn hôm đó suýt đụng phải Thẩm Mạch, là tiểu hoàng tử nước K đó!".
Một cô bạn với ngoại hình châu Âu điển hình nói: "Có ngưởi bảo gia tộc của tiểu hoàng tử này cực kì lắm tiền! Gia đình làm về nguồn năng lượng mơi"
Sau đó những người khác cũng nói thêm: "Lắm tiền đến mấy cũng không bằng nhà họ Hạ đâu ha?"
Bạn học kia giải thích: "Chúng ta không thể luôn lấy nhà họ Hạ làm