Thẩm Mạch là hoa khôi nổi tiếng toàn trường đó!
Hơn nữa còn là cháu gái họ của nhà họ Hạ nổi tiếng toàn cầu.
Chỉ dựa vào mối quan hệ này thôi đã đủ để mọi chàng trai trên thế giới phải điên cuồng theo đuổi.
Chưa nói tới, ba ruột của cô là Sùng Minh!
Sùng Minh đó!
Tuy đã hai mươi năm qua đi nhưng toàn giới xã hội đen cứ nhắc tới cái tên Sùng Minh là sợ mất mật!
Sùng Minh chính là người bó chân buộc tay đám người trong xã hội đen từ trước đến nay!
Ai dám trêu chọc!
Chính vì lẽ đó!
Song cô công chúa này lại chẳng học kinh tế hay chính trị mà đi thích hóa sinh!
Mọi người nghiêm túc suy nghĩ, lúc này mới nhớ ra nhân vật đã từng làm mưa làm gió trước đây, người đã từng bị chính tay Sùng Minh giết chết cũng là ông nội của Thẩm Mạch.
Mọi người vẫn nhớ rõ cái tên giết người không ghê tay đó dường như cũng rất thích làm các thí nghiệm hóa học trên cơ thể người sống, còn làm vui vẻ không biết mệt!
Mọi người đều im lặng, không ai dám theo đuổi Thẩm Mạch.
Đẹp thì cũng đẹp đấy, nhưng giữ mạng quan trọng hơn.
Theo đuổi Thẩm Mạch cũng đồng nghĩa với việc bị Sùng Minh coi như kẻ thù, thật đáng sợ!
Vậy nên, tuy Thẩm Mạch đã 19 tuổi đầu nhưng chưa từng nếm mùi yêu đương.
Bởi vì không ai dám theo đuổi.
Cũng chẳng dám theo đuổi.
Chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Nghe nói Thẩm Mạch cũng tham gia hoạt động này, ban tổ chức ngoài cảm giác hưng phấn ra không có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Thẩm Mạch và một số bạn học khác tươi cười đi tới trò chuyện với mọi người, bầu không khí bỗng sôi nổi hẳn lên.
Tuy mọi người không dám theo đuổi Thẩm Mạch, nhưng nói chuyện với nữ thần thì không sao mà nhỉ!
Ai bảo nhất quyết phải theo đuổi nữ thần chứ?
Mọi người đang nói chuyện rôm rả bỗng có người hô to: “Này, Byron, bên này!”
Thẩm Mạch quay đầu liền nhìn thấy chàng trai va phải mình.
Tối nay, trông anh vô cùng đáng yêu với mái tóc quăn màu nâu đậm được chăm chuốt tỉ mỉ, trở nên mềm mại và gọn gàng hơn.
Byron tìm kiếm trong đám người, tầm mắt dừng trên người Thẩm Mạch.
Byron hớn hở vẫy tay với cô, mặc kệ bạn bè mà ngồi xuống trước mặc Thẩm Mạch, nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực: “Cậu cầm ống nghiệm trông ngầu lắm đó!”
Cả hội trường không một tiếng động.
Màn ra mắt này, rất đặc biệt.
Thẩm Mạch cười gật đầu: “Ừm.
”
Ánh mắt Byron sáng lên nhìn Thẩm Mạch: “Nghe nói cậu thích môn hóa sinh này nên mới chuyển trường tới đây?”
“Đúng vậy.
” Thẩm Mạch cười trả lời.
“Tớ cũng thế!” Byron nhìn Thẩm Mạch như nhìn người cùng chung chí hướng, thao thao bất tuyệt về bài tập thí nghiệm của bản thân.
Thật trùng hợp, trước đây Thẩm Mạch cũng từng làm thí nghiệm này nhưng do vấn đề thời gian nên không duy trì được lâu.
Hai người bàn luận về vấn đề này ngay tại đó khiến người dẫn chương trình cũng không biết phải làm sao.
Bọn họ không thuộc khoa hóa sinh!
Byron nói chuyện một lúc lâu mới hoàn hồn, nhớ ra nơi này không phải phòng thí nghiệm mà là buổi tiệc liên hoan của mọi người.
Anh khó xử túm tóc, nói: “Xin lỗi, vừa gặp cạ đã quên mất đây là đâu! Không nói nữa, không nói nữa!”
Người xung quanh nhìn thấy Byron ngây ngô đáng yêu đều bật cười: “Hoàng tử Byron đừng khách sáo, chúng ta cứ nói chuyện mình thích thôi, không có đề tài cố định nào cả.
”
Nói thì nói vậy nhưng Byron là người hoàng thất, anh biết nên nói điều gì.
Sau đó, Byron không nói lời nào mà chỉ nghe người khác nói chuyện.
Byron không nói chuyện với Thẩm Mạch, những người khác lại bắt đầu sôi nổi trò chuyện.
Byron là người cuồng thí nghiệm, không để anh bàn về thí nghiệm anh sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trùng hợp, Thẩm Mạch cũng thế.
Hai người bức bối nửa buổi tối tại buổi liên hoan, đến lúc không chịu nổi nữa mới đi tìm chút đồ ăn rồi rất ăn ý tìm một nơi yên tĩnh để nói tiếp câu chuyện dang dở