Tiểu Thất bị cú gõ này gõ đến ngây ra, không biết nên làm sao.
Thấy đế quân rời khỏi, cũng không dám ngăn lại.
Một người là đế quân cao cao tại thường, một người là tiểu tiên nga thấp bé nhỏ nhoi.
Đây là sự khác biệt trên trời dưới đất!
Tiểu Thất cũng không dám đi hỏi đế quân, rốt cuộc được hay không...
“Đi theo.” Đế quân thấy Tiểu Thất vẫn ngây ra tại chỗ, liền mở miệng nói: “Không phải muốn theo ta về đảo để lấy hạt giống sao?”
Tiểu Thất giờ mới tỉnh người, vui vẻ mà đi theo sau.
Đế quân vừa nhấc chân, một con chu tước khổng lồ liền xuất hiện dưới chân của đế quân.
Tiểu Thất biết đây là tọa kỵ, liền do dự một lúc.
Đế quân đưa tay, Tiểu Thất liền ngây ra, sau đó tự ý thức mà đưa tay sang.
Bàn tay của đế quân nắm chặt lấy tay của Tiểu Thất, liền kéo cô ấy lên trên lưng của chu tước.
Chu tước tung cánh bay lên, liền đưa đế quân và Tiểu Thất rời khỏi.
Giây phút chu tước bay lên, ngón tay của đế quân khẽ chỉ về phía mặt hồ.
Sau khi chu tước xoay người đi, mặt hồ liền nổi sóng.
Một con bạch tuộc khắp người đen như mực, thân hình to lớn, trong hồ quằn quại dữ dội cả buổi trời, cuối cùng nằm thẳng người trên mặt hồ, không còn hơi thở.
Đắc tội đế quân, sẽ không có quả ngon mà ăn.
Tiểu Thất đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Tiểu Thất giờ đây, cả người đều kích động đến không kiểm soát được, hoàn toàn chìm đắm trong chủ đề lát nữa làm sao mượn hạt giống của hoa, hoàn toàn không để ý đến sự khác thường ở phía sau người.
Tốc độ chu tước của đế quân đúng là thần tốc, bay qua trên bầu trời, xẹt qua một tia sáng chốc lát liền biến mất.
Chẳng qua chỉ trong giây lát, đã bay ra khỏi khu vực ngoài lục hải.
Trong cảnh đêm dưới trăng, vẫn có thể thấy rõ đám hoa sặc sỡ muôn màu dưới chân.
Một quần đảo lớn như thế, khắp nơi đều là biển hoa tiên thảo, ở giữa không trung, sương mù vây quanh, khiến cho cảnh đẹp phía trước mắt càng tỏ ra sự mê ly huyền hoặc.
Chu tước trên bầu trời kêu vang một tiếng vang dội, rõ ràng là rất vui vẻ được về nhà.
“Cẩn thận.” Đế quân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiểu Thất, đưa tay khoác lấy eo của Tiểu Thất, tung bay nhảy xuống.
Chờ khi mà Tiểu Thất tỉnh người, cô ấy đã đứng vững trên quần đảo rồi.
Tiểu Thất vừa quay đầu, liền thấy chu tước đã hóa thân thành hình dạng tiểu đồng tuấn tú, mừng rỡ mà chạy sang.
“Đại nhân.” Chu tước nhìn Tiểu Thất vẫn áp sát trên người đế quân, liền mũi hướng lên trời mà hừ một tiếng.
Nếu như không phải đế quân kéo lấy cô ấy, cậu ta mới không thèm nhìn tiểu tiên nga này!
Tiểu Thất bây giờ mới phản ứng lại, cô ấy tuy nhiên vẫn nằm trong lòng của đế quân.
Tiểu Thất vội giữ một khoảng cách nhất định với đế quân, có chút ngại ngùng nói: “Cám ơn đế quân!”
Đôi mắt đỏ của đế quân lướt qua một vòng trên mặt Tiểu Thất, chậm rãi mở miệng nói: “Tại sao ta cứ có cảm giác từng gặp qua nàng thế?”
Tiểu Thất liền cúi thấp đầu không lên tiếng.
Nếu cô ấy nói, cô ấy cũng có loại cảm giác này, có khi nào khiến người ta cảm thấy mình rất vô sỉ?
Chu tước liền càm ràm mở miệng nói: “Đại nhân, ngài là đế quân, là tiên quân thượng cổ, cho dù là thiên đế cũng nể mặt người mấy phần.
Ngài làm sao mà quen biết với tiểu tiên nga như thế chứ? Trên thiên giới, tiểu tiên nga có trên mấy chục vạn người, ngài làm sao từng gặp qua tiểu tiên nga thấp hèn này chứ?”
Ánh mắt của đế quân lấp lánh, lần nữa nhìn lướt trên gương mặt Tiểu Thất.
Cái cảm giác thân thuộc đó lại càng ngày càng rõ.
Cứ cảm thấy mình không chỉ quen biết tiểu tiên nga này, hơn nữa còn có quan hệ rất sâu rất sâu với cô ấy.
Nhưng, tại sao lại không nhớ nổi nhỉ?
Bỏ đi, khi nào nhớ ra rồi khi đó hẳn nói.
Thời gian hòa bình mấy vạn năm, thực sự đủ để quên đi rất nhiều chuyện.
Đế quân liền nói với Tiểu Thất: “Nơi đây đều là lãnh địa của ta, nàng có thể tùy ý đi lại.
Ngoại trừ tẩm cung của ta.”
Tiểu Thất liền cúi đầu trả lời: “Cám ơn đế quân.”
Đế quân gật đầu, quay người rời khỏi.
Chu tước làm mặt quỷ với Tiểu Thất, nói: “Tuy rằng cô là tiểu