Tiểu Thất ở tại vị trí cũ xoay vòng vòng cả buổi trời, xoay tới không xoay nổi nữa, đế quân từ xa bay đến.
“Đế quân.
” Tiểu Thất nhìn đế quân qua đây, vội hành lễ, hơn nữa vội giải thích: “Vừa rôi tiểu tiên không phải cố ý xông vào trong! ”
Đế quân nhìn chiếc túi phình phình ở eo Tiểu Thất, khéo miệng khẽ nhếch, nói: “Bận rộn cả đêm qua sao?”
“Ừm.
” Tiểu Thất rủ rượi cái đầu, với vẻ ngại ngùng.
“Phòng khách đã chuẩn bị sẵn cho nàng, nàng đi nghỉ ngơi một lúc đi.
” Đế quân mở miệng nói với vẻ nhẹ phiêu phiêu: “Ngày mai cũng vừa hay ta muốn đi bái phỏng Viêm đế, đến lúc đó cùng nhau đi về.
”
Nói xong câu này, đế quân quay người liền rời khỏi.
Chứ không hề truy cứu chuyện Tiểu Thất lén nhìn ngài ấy tắm.
Chờ sau khi đế quân ròi khỏi, Tiểu Thất ngây ra cả buổi trời, mới tỉnh người.
Đế quân nói, ngày mai ngài ấy cũng muốn đến phủ đệ của Viêm đế?
Còn nói, để mình về cùng với ngài ấy?
Trời ạ!
Mình không phải đang nằm mơ chứ?
Đó là đế quân đó!
Tiểu Thất vẫn còn đang ngây người, lúc này có người đi qua, với vẻ ngưỡng mộ nói với Tiểu Thất: “Trước giờ chưa từng thấy đế quân đối với ai mà sắc mặt hòa nhã như thế cả! Cô tên Tiểu Thất sao? Đi thôi, đế quân kêu cô nghỉ ngơi, thì cô cứ đi nghỉ ngơi!”
Tiểu Thất cứ ngây ngây dại dại mà đi theo đối phương rời khỏi.
Chờ khi Tiểu Thất ngồi trong phòng khách mới tỉnh người, mình vừa rồi làm gì rồi sao.
Trên mặt nóng rát.
t
Thật mất mặt.
Nhìn cảnh bên ngoài tĩnh lặng, nghĩ đến chuyện cả đêm mình không ngủ thật sự có chút buồn ngủ.
Cơn buồn ngủ vừa đến, liền không nhịn được mà muốn ngủ.
Tiểu Thất cũng không nghĩ nhiều, liền nằm trên giường mà nghỉ ngơi.
c
có lẽ do buồn ngủ quá, vừa chạm đến gối là ngủ ngay.
Cửa phòng không một tiếng động mà mở ra, đế quân chậm rãi đi vào trong, đứng trước đầu giường, nhìn tiểu tiên nga nằm trên giường đó, đế quân cảm thấy trong lòng có một cảm giác quen thuộc lại tràn đến.
Cứ cảm thấy lúc trước ngài ấy cũng từng như thế nhìn nàng ấy ngủ.
Nhưng sao có thể chứ?
Ngài ấy thân là đế quân, ở thiên giới này đã sống mười mấy vạn năm, tuổi tác của ngài ấy thậm chí cùng thiên đế tương đương.
Cho dù là ngài ấy của mười mấy vạn năm trước, khi vẫn còn là tiên quân chứ chưa phải là đế quân, ngài ấy cũng chưa từng nhìn dáng ngủ của một tiểu tiên nga.
Hơn nữa tiểu tiên nga này nhìn thì tuổi tác nhỏ vô cùng, nhiều lắm không quá ba vạn năm.
Trong ba vạn năm, ngài ấy không thể nào không nhớ từng gặp qua người nào.
Nhưng tại sao khi mà hôm đó lần đầu gặp tiểu tiên nga này, chính là có cảm giác từng gặp hơn nữa rất quen thuộc?
Đế quân không tự chủ mà ngồi bên cạnh, đưa tay khẽ chạm vào gương mặt của Tiểu Thất.
Đột nhiên, một phần trí nhớ không thuộc về ngài ấy, liền đi vào bên trong đầu của ngài ấy.
Ký ức đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Đế quân chỉ nhớ chút ít hình như ngài ấy thấy mình mặc bộ quần áo kỳ lạ, ngồi trên đất, đưa tay khẽ chạm vào Tiểu Thất cũng ăn mặc rất kỳ lạ như thế, hơn nữa đáy mắt vẫn mang chút! quyến luyến?
Chuyện gì thế?
Ngài ấy sao đột nhiên lại có đoạn ký ức này?
Phần ký ức này là của ai?
Đế quân không kiềm được mà lần nữa chạm vào mặt Tiểu Thất.
Nhưng lần này, chuyện lạ gì cũng không có cả.
c
Chẳng lẽ nói, từng xảy ra chuyện gì, mà ngài ấy lại không nhớ?
Đối mắt đỏ của đế quân liền híp lại.
Xem ra, cần nghiên cứu một chút cơ thể của mình.
Tiểu Thất làm một giấc rất ngon lành.
Chờ khi cô ấy tỉnh lại, thì mặt trời đã lặn bên hừng tây.
Vừa mở mắt, bụng liền ọc ọc mà kêu lên.
Một ngày một đêm không ăn gì, tất nhiên đói rồi.
Cô ấy vừa tỉnh dậy, liền có người qua chào hỏi: “Tiểu tiên nga, đói chứ? Đế quân dặn dò, người dậy thì qua dùng bữa.
”
“A, được.
” Tiểu Thất sờ bụng, a, thật là đói quá đi!
Tiểu Thất suy nghĩ một lúc, mình ở đây hình như chuyện gì cùng không làm, do đó cũng không cần kiềm chế, đói thì ăn thôi!
Sau khi nghĩ rõ, Tiểu Thất quả nhiên chạy đến phía trước tìm cái ăn.
Đến nơi dùng bữa, Tiểu Thất từ xa nhìn thấy đế quân một mình một bàn dài, tự châm tự uống.
Tiểu Thất từ từ đi sang, suy