"Vừa rồi người của tôi báo cáo nói, có rất nhiều người không rõ thân phận đang đi đến bên này tụ tập." Phùng Mạn Luân rất nhanh trả lời: "Đối phương có vũ khí."
Hạ Nhật Ninh lập tức đã hiểu được ý của Phùng Mạn Luân.
Mang theo vũ khí đến chỗ này, rõ ràng là có người muốn phỗng tay trên.
Bọn họ thân là người từ bên ngoài đến, đúng là không thích hợp tham dự vào.
Vì vậy, Hạ Nhật Ninh không nói nhảm, mang theo Thẩm Thất và những người khác rất nhanh mà rời khỏi.
Đoàn xe lái đi không bao lâu, đã bị người cản lại.
"Này, anh đẹp trai, xe của chúng tôi hết xăng rồi, mượn chút xăng." Đối phương pằng pằng pằng mà vỗ vào cửa xe, gân cổ lên mà gào lên.
Thẩm Thất hạ giọng mà nói: "Tôi nhớ mang máng cách đó không xa có một thị trấn, thị trấn không nhỏ, có trạm xăng đấy. Bọn họ ngăn chúng ta lại, khẳng định không phải là vì thêm xăng."
Hạ Nhật Ninh cũng từ định vị trên bản đến trạm xăng, xác nhận lời nói của Thẩm Thất.
Thẩm Ngũ luôn núp ở trong phòng không ra khỏi cửa giơ giơ tình báo ở trong tay, nói: "Tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, nơi này có mấy nhóm trộm mộ. Trong đó có một cái còn là bên nước ngoài đấy, mang theo không ít trang bị, hình như đã phát hiện cái gì, chuẩn bị làm một chuyến lớn. Đoán chừng những người này, đem chúng ta coi thành những người đến vớt vàng rồi, vì vậy đây là đang thăm dò chúng ta."
Quả là như thế!
Hạ Nhật Ninh hướng về phía tiểu Xuân gật đầu.
Tiểu Xuân lập tức đi tới thương lượng với đối phương: "Xăng của chúng tôi cũng không còn nhiều rồi. Phía trước chính là thị trấn, các ngươi đi bộ qua là được rồi. Chúng tôi còn phải gấp rút lên đường quay về, thời gian đang gấp, xin lỗi đại ca rồi."
Người đó nghe nói đoàn xe là muốn chạy về, lúc này mới nhường đường: "Đường xá ở phía trước, cẩn thận một chút."
Tiểu Xuân nói lời cám ơn xong, đoàn xe tiếp tục lái về phía trước.
Quả nhiên, chạy được chỉ có chừng hai mươi phút, thì đến trên thị trấn rồi.
Lúc này vừa đúng lúc là giữa trưa, mọi người nhao nhao xuống xe chuẩn bị làm chút thứ ăn.
Sự xuất hiện của một đoàn người Hạ Nhật Ninh, quả nhiên gây nên không ít người trên thị trấn chú ý.
Tuy rằng khuôn mặt lạ ở trên thị trấn luôn không ít, thế nhưng là khuôn mặt lạ hoắc nổi bật thì đúng là không nhiều a!
Những thứ khác không nói, chỉ số nhan sắc của Hạ Nhật Ninh là kiểu nghiền áp được không?
Ngoại trừ Thẩm Lục ra, bất kể là kẻ nào đứng ở bên cạnh hắn, đều là bị nghiền áp đấy!
Phùng Mạn Luân thì ra cũng không kém, nhưng mà đứng ở bên người Hạ Nhật Ninh, lập tức đã trở thành khuôn mặt tầm thường.
Thẩm Thất bởi vì là phụ nữ, với trời sinh đã xinh đẹp rồi, vì vậy bị nghiền áp còn nhẹ một chút, những người khác thì nói thí dụ như Thẩm Ngũ và tiểu Xuân, đã hoàn toàn nhìn không thấy rồi được không?
Hạ Nhật Ninh tuy rằng dẫn theo ít người, nhưng Phùng Mạn Luân dẫn theo nhiều người a!
Cộng lại với nhau là có năm mươi mấy người đấy.
Nhiều người ăn cơm như vậy, không phải công trình giản đơn.
Vì vậy có thể ở bên ngoài ăn, đều ở bên ngoài ăn. Trả tiền cũng tiện lợi.
Thị trấn này thật đúng là không nhỏ.
Hình như là có ba con phố, hơn nữa cũng còn rất phồn hoa.
Khách sạn và tiệm cơm cũng không ít.
Có thể thấy được nơi này là thường xuyên có người từ bến ngoài đến.
Một đoàn người phân tán đến ba bốn cái nhà hàng để dùng bữa.
Hạ Nhật Ninh bọn họ mang theo mấy người bảo vệ đi vào một nhà hàng lớn nhất.
Vừa vào cửa, ông chủ của nhà hàng liền tươi cười niềm nở mà chạy ra đón chào: "Khách quý đều muốn ở trong phòng, hay là ở đại sảnh? Nơi này của chúng tôi tuyệt đối vật siêu sở chỉ đấy."
"Đại sảnh." Hạ Nhật Ninh muốn hỏi thăm một chút tin tức của người phụ nữ thuê công nhân sửa chữa phần mộ kìa, nếu quả thật chính là Thẩm Tử Dao, lần này đi ra cửa của Thẩm Thất cũng không phải là uổng công.
Ông chủ rất nhanh liền cho bọn họ sắp xếp một chiếc bàn lớn dành cho mười hai người dùng.
Mọi người sau khi ngồi xuống, Thẩm Thất vừa mới ngồi xuống, lập tức đã có người đem thực dơn đưa cho cô.
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Phùng Mạn Luân, lúc này mới đưa tay tiếp lấy: "Cảm ơn sư huynh."
Thẩm Thất mở thực đơn ra, phía trên chỉ có tên món, không có để giá tiền.
Đáy lòng của Thẩm Thất cảm thấy có chút hoảng sợ, tiệm này không lẽ là hắc điếm?
Hạ Nhật Ninh hình như đoán được suy nghĩ của Thẩm Thất, nhàn nhạt mà nói: "Không sao, chỉ cần lo gọi món. Cho dù đắt tới cỡ nào, anh cũng trả được."
Khóe miệng của Thẩm Thất hơi uốn cong, cũng không khách khí nữa, nhanh chóng gọi mấy món nhỏ của bản địa.
Có một món ăn, còn là món khắc sâu trong ký ức lúc cô còn bé.
Mọi người sau khi gọi xong món, ông chủ quả nhiên ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua bọn họ.
Tốc độ lên món rất nhanh, cả bàn đồ ăn rất nhanh được đưa lên.
Mọi người ăn cũng rất nhanh.
Sau khi xác định đồ ăn không có vấn đề, mọi người rất nhanh liền giải quyết xong cuộc đấu tranh.
Lúc tính tiền, một đơn tiền với giá từ trên trời rơi xuống để ở trước mặt Thẩm Thất: Ba trăm bảy mươi nghìn tám nghìn sáu trăm đồng.
Làm cái gì!
Chỉ là gọi cả bàn là món của núi rừng,còn có mấy cái rau dại, lại cũng dám lấy nhiều tiền như vậy?
Thẩm Thất thở hồng hộc muốn đi tìm ông chủ để lý luận, Hạ Nhật Ninh lại tà mị mà cười, thoáng một phát giữ lại Thẩm Thất, đối với tiểu Xuân gật đầu.
Tiểu Xuân cười tủm tỉm xoay người từ trên mặt đất cầm lên một cái va li lớn, sau đó đem chén dĩa đẩy qua một bên, mở va li ra, đổ rầm rầm lên bàn cả đống tiền xu.
Thẩm Thất lập tức ngây cả người!
Ở đâu lấy ra nhiều tiền xu như vậy?
Tiểu Xuân sau khi đổ xong, lại đến hai người bảo vệ, mỗi người cũng mang theo một cái va li thật lớn, hướng vào mặt bàn đổ rầm rầm lên bàn cả đống tiền xu.
Hạ Nhật Ninh ung dung nói với ông chủ: "Tổng cộng là ba trăm tám mươi nghìn, ông chủ, thử đếm tiền xem."
Thẩm Thất xém chút nữa cười phun ra!
Cả bàn một đống tiền xu!
Sắc mặt của ông chủ quả nhiên lập tức trở nên tái xanh rồi!
Người ta không nói chê đắt a, người ta không nói không tính tiền a!
Nhưng là bao nhiêu tiền, người từ từ mà đếm!
"Gây chuyện có phải không?" Lúc này, một người từ bên ngoài hấp tấp vọt vào, trong tay giơ dao làm bộ muốn làm thương người.
Một bóng người thoáng qua, có tiếng lên đạn của súng, tại đây trong nhà hàng này có thể nghe thấy rõ ràng.
Những người khác đang ăn cơm ở xung quanh, cũng đều nhao nhao hướng phía bên này nhìn lại.
Bọn họ cũng không có hoảng sợ, hiển nhiên loại chuyện này thường thấy qua nhiều rồi.
"Nhìn xem là dao của người nhanh, hay là súng của tôi nhanh." Hạ Nhật Ninh lười biếng mà nói: "Tuy rằng cây súng này của tôi là một đồ cổ, nhưng, nó đã từng là một trong những cây súng lục của đại tướng Eisenhower. Có muốn thử một chút hay không, xem cái đồ cổ này còn sử dụng được hay không? Cũng nói là già nhưng chí chưa già, không biết