Ánh mắt của ông chủ chợt lóe lên: "Các ngài là đến tìm người sao?"
Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn về phía ông ấy: "Nếu có tin tức, cứ việc nói cho tôi biết, giá cả đảm bao cho ông hài lòng."
Ông chủ suy nghĩ một hồi, tiền này có mạng để kiếm, vậy cũng phải có mạng để tiêu mới được.
Đoàn người này, hiển nhiên không phải loại lương thiện.
Mang theo nhiều bảo vệ nhưu vậy, mấy người đàn ông này lại là cả người cao quý, hiển nhiên không phải phú tức là quý.
Trêu chọc loại người này, rõ ràng cho thấy là tìm đường chết.
Vì vậy ông chủ lập tức trả lời: "Khách quý quá khách khí rồi. Bọn họ đều ở trên thị trấn, nhưng mà, đều không ở khách sạn, mà là ở bên ngoài cắm trại. Phàm là đội ngũ có thực lực, đều ở bên ngoài cắm trại, chỉ có tản hộ với đội ngũ mới tổ thành nhóm mới ở khách sạn."
"Hướng của những đội ngũ nước ngoài kia là ở đâu?" Hạ Nhật Ninh tiếp tục truy vấn.
"Phía Tây." Ông chủ trả lời.
Hạ Nhật Ninh gật gật đầu, quay đầu hướng về phía tiểu Xuân gật đầu ra hiệu.
Tiểu Xuân ngay lập tức tiến lên một bước, từ trong túi móc ra một tờ chi phiếu, điền một con số đưa cho ông chủ.
Ông chủ nhìn xem con số ở trên, lập tức trong nháy mắt trợn tròn cả mắt.
Năm trăm nghìn!
Quả nhiên là người nhà giàu!
Hạ Nhật Ninh lấy được tin tức mình muốn, cũng không hề ở lại, mang theo đội ngũ lập tức rời đi.
Thẩm Thất nói với Phùng Mạn Luân: "Sư huynh, nghe nói anh tới đây có công việc khác. Tôi sẽ không làm trễ việc của anh. Tôi không ngờ là lại ở chỗ này gặp được bà ấy, mặc kệ bà ấy có phải là mẹ của tôi hay không, tôi cũng phải đi xem cho rốt cuộc."
Phùng Mạn Luân mỉm cười: "Được, vậy các người cẩn thận."
"Anh cũng thế." Thẩm Thất trịnh trọng mà nhẹ gật đầu: "Chú ý an toàn."
Hai bang người cứ như vậy mà tách ra.
Hạ Nhật Ninh cũng không đi quan tâm đến Phùng Mạn Luân tới nơi này muốn làm cái gì, mỗi người đều có bí mật của mình.
Hiện tại, hắn chỉ muốn giúp đỡ Thẩm Thất xác định thân phận của người phụ nữ kia thôi.
Trên thực tế, hắn cũng rất tò mò.
Người phụ nữ kia nếu quả thật chính là Thẩm Tử Dao, tại sao phải cùng đội trộm mộ của nước ngoài dây dưa với nhau?
Người phụ nữ từ sau khi ly hôn, trực tiếp biến mất, không còn xuất hiện qua nữa.
Sẽ là một người như thế nào?
Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh không có mang theo nhiều người, chỉ mang theo Thẩm Ngũ cùng tiểu Xuân, bốn người nhanh chóng đi về phíaTây.
Cái thị trấn này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ.
Nam bắc tung hoành tương đối dài, nhưng mà khoảng cách của đồ vật lại rất chật.
Bởi vậy mọi người đi được chừng mười phút, đã đến vị trí giáp ranh của thị trấn rồi.
Quả nhiên, trước mắt một vùng lều quân dụng, một cái kề vào một cái mà cắm ở dã ngoại.
Bốn người vừa mới tới gần, lập tức đã bị người cản lại: "Thật có lỗi, phía trước thuộc về nơi đóng quân của tư nhân."
Đối phương là nói Anh văn.
Hạ Nhật Ninh lập tức dùng Anh văn mà trả lời: "Chúng tôi không có ác ý, chúng tôi là đến tìm người đấy!"
"Tìm ai?" Đối phương truy vấn.
"Một vị phu nhân." Hạ Nhật Ninh trả lời: "Chúng tôi muốn xác định một cái, có phải cố nhân hay không."
"Các ngươi là ai?" Đối phương tiếp tục truy vấn.
"Tôi là tiểu Thất. Tôi ở nhà xếp hạng thứ bảy." Thẩm Thất cuối cùng cũng mở miệng nói: "Phiền anh chuyển cáo vị phu nhân kia, nếu như bà ấy... còn nhớ được tôi..., tôi đợi bà ấy ở chỗ này!"
Đối phương gật gật đầu, quay người cho người khác qua thay thế anh ấy tuần tra, anh ấy đi tìm người rồi.
Thẩm Thất cảm thấy lòng bàn tay của mình đều bị mồ hôi thấm ướt.
Người kia, sẽ là người mà mình muốn tìm sao?
Người kia, sẽ là mẹ sao?
Bà ấy sẽ đến gặp mình sao?
Thẩm Thất đột nhiên trở nên lo lắng không yên.
Đều nói cận hương tình khiếp, cô lúc này, thật là đột nhiên nhát gan rồi.
Nếu như là bà ấy, bà ấy tại sao không tìm đến mình?
Nếu như không phải là bà ấy, mình nên làm như thế nào?
Thẩm Thất yên lặng đợi thật lâu, có lẽ ở trong mắt của người khác chẳng qua là trong nháy mắt, thế nhưng là ở đáy lòng của cô, lại đã trôi qua rất lâu...
Người đi vào hồi báo kia, cuối cùng cũng đã trở về.
Anh ấy kinh ngạc nhìn thoáng qua bốn người, nói: "Đi theo tôi."
Bà ấy chịu gặp mình?
Đáy mắt của Thẩm Thất bỗng nhiên hiện lên một vẻ vui mừng: Bà ấy biết mình! Bà ấy đồng ý gặp mình!
Thẩm Thất gần như là không thể chờ đợi được liền xông vào.
Người kia đem bốn người dẫn tới trước một lều vải, nói: "El đang ở bên trong, các ngươi vào đi."
el?
Cái tên này thật đúng là...
Khiến người ta bất ngờ a.
Ngón tay của Thẩm Thất cũng có chút run rẩy, hít một hơi thật sâu, một phát vén lên lều vải mà đi vào.
Thẩm Ngũ đi vào theo.
Đó là cô của anh, anh đương nhiên muốn xác định một cái!
Tuy rằng năm đó lúc Thẩm Tử Dao rời đi, anh vừa mới ba bốn tuổi, thế nhưng là trong nhà vẫn luôn có ảnh của Thẩm Tử Dao!
Chỉ cần anh nhìn thấy người thật, anh nhất định có thể nhận ra đấy!
Hạ Nhật Ninh cảm thấy mình thân là con rể cần phải thăm hỏi một cái mẹ vợ, bởi vậy cũng đi vào theo.
Tiểu Xuân thân là đặc trợ cấp cao nhất, đương nhiên là phải cùng tổng tài một tấc cũng không rời.
Bởi vậy bốn người đều bước vào.
Khiến tất cả mọi người bất ngờ là, trong phòng có một người phụ nữ đang ngồi, đeo một cái mặt nạ.
Hiển nhiên bà ấy không muốn cho đối phương nhìn rõ mặt mũi của bà ấy.
Thẩm Thất khẽ giật mình, xém chút nữa thốt ra kêu một tiếng mẹ.
"Các ngươi tìm tôi có chuyện gì?" Người phụ nữ huyền bí ngồi ở trước bàn, tao nhã và nhã nhặn lịch sự.
Khí chất ở quanh người, gần như cùng với những trộm mộ kia không có dính dáng gì.
"Bà... bà không quen biết tôi sao?" Sự hụt hẫng ở đáy mắt của Thẩm Thất là rõ ràng như thế: "Bà thật sự không nhớ được tôi sao?"
Đang nói, nước mắt của Thẩm Thất liền cuồn cuộn rơi xuống.
Bà ấy không phải...
Bà ấy không phải là mẹ...
Mẹ sẽ không không quen biết mình.
Mẹ sẽ không dùng anh mắt lạ lẫm như vậy mà nhìn mình.
Mẹ sẽ không không muốn mình.
"Tôi chỉ là muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai tới tìm tôi." Người phụ nữ huyền bí thản nhiên mà nói: "Ngồi xuống đi."
Hạ Nhật Ninh kéo Thẩm Thất ngồi xuống trên một chiếc ghế, thở dài một tiếng, đưa tay lau nước mắt cho Thẩm Thất.
Thế nhưng nước mắt của Thẩm Thất dường như là mở ra vòi nước, làm thế nào cũng đóng không lại.
Người phụ nữ huyền bí nhìn thấy Thẩm Thất khóc đến thương tâm như vậy, nhịn không được khóe miệng hơi nhếch lên: "Vậy, cô cho rằng tôi là ai?"
Thẩm Thất không có trả lời.
Thẩm Ngũ nhịn không được mở miệng hỏi: "El phu nhân, ngài là người Việt Nam sao?"
El gật gật đầu: "Tôi là."
Thẩm Thất lại lần nữa ngẩng đầu nhìn bà ấy.
"Vậy, có thể biết tên tiếng Việt của ngài là gì không?" Thẩm Ngũ tiếp tục hỏi.
"Thật có lỗi, không thể trả lời." El lập tức cự tuyệt.
"Vậy, người mà buổi