Thẩm Lục gật gật đầu: “Tổng giám đốc Hạ, lâu rồi không gặp.” Bản thân Hạ Nhật Ninh kỳ thực rất kỳ quái, đối với người khác hắn không dùng lời hay ý đẹp gì, nhưng đối với Thẩm Lục, trong tiềm thức liền muốn đi tìm chút gì đó gần gũi, giống như đối với đối phương như người nhà.
Anh luôn cảm thấy bản thân hình như đã mất đi cái gì đó, đánh rơi mất cái gì đó.
“Ở đây không buôn bán với bên ngoài, chỉ có vài người bạn quen biết đến chơi, nếu anh thích nơi này, sau này có thể thường xuyên đến.” Hạ Nhật Ninh khách sáo nói.
“Cảm ơn nhiều.” Thẩm Lục cũng không muốn nói gì nhiều.
Giữa cậu ta và Tiểu Thất...!haizz...!không nói nữa.
Hạ Nhật Ninh chào hỏi Thẩm Lục xong, cũng không sợ Thẩm Lục nghe thấy được điều gì, hỏi thẳng Sùng Minh: “Tôi hôm nay tìm anh quả thực là có chuyện rất quan trọng muốn nhờ anh giúp.”
“Nói nghe xem.
Việc không có lợi gì tôi không làm đâu.” Sùng Minh ngạo mạn trả lời: “Giá của tôi cũng không thấp.”
Hạ Nhật Ninh sớm đã chuẩn bị sẵn, vì thế gật gật đầu, nói: “Nước Su chiến tranh loạn lạc đã lâu, tôi một số đồ vật rất quan trọng, bị một đám phần tử vũ trang không rõ thân phận cướp mất ở nước Su.
Tôi có phái mấy lượt người qua đó nhưng cũng không tìm được tăm hơi chính xác.
Tôi muốn nhờ anh giúp, tìm lại số đồ vật này.”
“Đãi ngộ thì sao?” Sùng Minh trực tiếp hỏi: “Nếu Hạ Nhật Ninh cậu tìm cũng không thấy, vậy rõ ràng là việc khó, giá cả không thể quá thấp được.”
Hạ Nhật Ninh nghĩ một chút, nói: “Sau khi đưa số đồ vật đó về, sẽ chia cho anh 10%.”
“30%.” Sùng Minh mặc cả: “Thiếu một chút tôi cũng không làm.
Tôi bồi dưỡng nhân viên cũng cần nhiều tiền, tôi không thể lỗ vốn được.
Tình hình của nước Su rất đặc biệt, mấy thế lực vũ trang thay nhau nắm giữ cục diện chính trị.
Vì thế tình hình bên đó rất phức tạp, bất cẩn một chút thôi là có thể bị tiêu diệt toàn bộ, tôi phải hao tổn rất nhiều tâm huyết và nhân lực mới có thể mở rộng được mối quan hệ.
Cậu cũng không phải không biết, đám người đó không khác gì châu chấu, lòng tham không đáy, huống hồ là đi đòi đồ.
Hơn nữa, những đồ vật có thể khiến cậu tốn nhiều sức lực để tìm lại như vậy, rõ ràng không phải đồ vật bình thường.
30% cũng không phải là nhiều.”
“20%.” Hạ Nhật Ninh cúi mắt xuống nói: “Đồ vật này không phải chỉ thuộc về mình tôi, anh cũng biết mối quan hệ của Hạ Nhật Ninh tôi với Việt Nam...”
“Ý cậu là, đây là những đồ vật của quốc gia các cậu?” Sùng Minh có chút đăm chiêu mà nở nụ cười: “Tôi có thể giúp cậu việc này.
Nhưng, tôi có điều kiện kèm theo.”
“Nói.” Hạ Nhật Ninh trả lời: “Chỉ cần tôi có thể đáp ứng được tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Tôi muốn có quyền cư trú hợp pháp ở Việt Nam.” Khóe miệng Sùng Minh vẽ lên một ý cười tai họa, mặt tỏ vẻ gian kế đã thực hiện được.
Hắn muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Lục, tương lại có thể định cư ở Việt Nam.
Hắn muốn có một thân phận hợp pháp, cho dù là thân phận hợp pháp được âm thầm thừa nhận, chỉ cần tầng lớp thượng lưu của Việt Nam mắt nhắm mắt mở đối xử với hắn, vậy thì việc hắn đi lại ở Việt Nam thuận tiện rất nhiều rồi, sau này cũng có thể bớt đi một đối tượng cảnh giác.
Hạ Nhật Ninh nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Việc này, tôi phải xin ý kiến một chút, tôi không thể quyết định được.
Có điều, Sùng Minh anh từ lúc nào lại bận tâm đến chuyện kiểu này thế? Trên thế giới, còn có thứ để anh để ý tới sao?”
Nói xong, Hạ Nhật Ninh như cố tình mà cũng như vô tình nhìn Thẩm Lục một cái, Thẩm Lục luôn yên lặng, tựa vào bên cạnh cái bệ nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Đối với cái phần bình tĩnh thong dong này của Thẩm Lục, Hạ Nhật Ninh vô cùng tán thưởng.
Hai người họ được gọi là là hai đỉnh núi nhan sắc trên thế giới, đối với nhan sắc của Thẩm Lục, Hạ Nhật Ninh cũng nhịn không được mà thầm giật mình.
Thẩm Lục này xinh đẹp tới nỗi không phân biệt được nam hay nữ, nhưng cho chút lực công kích không cụ thể, chỉ muốn khiến người khác hung hăng mà chiếm giữ.
Chả trách Sùng Minh cứ mãi si mê anh ấy như thế.
Không biết đây có thể coi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân không nhỉ?
Thẩm Lục dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Nhật Ninh, đột nhiên mở mắt, mỉm cười với Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh không nhịn được mà khỏi Thẩm Lục: “Nghe nói gần đây anh bận cho ra mắt một game trực tuyến mô hình lớn? Có khó khăn