Hạ Nhật Ninh nháy mắt có cảm giác, người của anh, mất rồi...! Sùng Minh cười ha ha, đổi chủ đề: "Ngày mai anh phải chuẩn bị một chút, không ở cùng em được rồi."
Thẩm Lục lơ đãng liếc nhìn Sùng Minh, nói: "Từ bao giờ cần anh ở cùng em?"
Dứt lời, Thẩm Lục không nhịn được lại bổ sung thêm: "Anh nhớ cẩn thận một chút."
Sau đó, Thẩm Lục tránh ánh mắt, lại ra vẻ ngạo kiều.
Sùng Minh lại vui vẻ nhếch miệng, cười đắc ý nhìn về phía Hạ Nhật NNinh.
Hạ Nhật Ninh im lặng lắc đầu, đúng là trẻ con!
Sao anh lại có một đối thủ ngây thơ như vậy chứ?
Ba người tắm rửa xong, liền ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Thẩm Lục biết Hạ Nhật Ninh chắc chắn sẽ sang tìm Sùng Minh trao đổi chuyện cơ mật, vì vậy ở lì trong phòng không định ra ngoài.
Đến lúc ăn cơm, có người mang đồ ăn vào tận phòng.
Đợi anh ăn gần xong, lại có người đến dọn dẹp bàn ăn.
Internet trong phòng khá mạnh, Thẩm Lục mở laptop, bắt đầu tiếp tục công việc của mình.
Anh và Thẩm Duệ, Thẩm Hà chat video, bắt đầu trao đổi cụ thể hơn về trò chơi.
Vừa mở video, Thẩm Duệ đã lập tức hỏi: "Cậu, cậu đang ở đâu vậy? Bên đó trông đẹp ghê!"
Thẩm Hà cũng ghé đầu vào, nhìn thoáng qua liền chu môi nói: "Cậu thật biết hưởng thụ."
Thẩm Lục bất đắc dĩ đáp: "Cậu được bạn mời mới tới mà, chỗ này không phải cứ có tiền là đến được đâu."
Thẩm Duệ hào hứng: "Vậy sao? Đây là địa bàn của ai thế cậu?"
"Của một người đàn ông tên là Hạ Nhật Ninh".
Thẩm Lục thử hỏi: "Mấy đứa có thấy cái tên này quen không?"
Thẩm Duệ ngẫm nghĩ, lắc đầu đáp: "Hình như không có ấn tượng gì.
À cậu ơi, người này có đẹp trai không? Có đủ tiêu chuẩn làm cha dượng của bọn con không?"
Thẩm Hà cũng rất hào hứng: "Đúng đúng, cậu ơi, nếu đẹp trai thì phải giới thiệu cho mami nha! Bọn con nhất định phải tìm cho mami một ông xã đẹp trai!"
Thẩm Lục liền bật cười: "Mấy đứa quỷ nhỏ, đừng bận tâm không đâu! Thôi đừng đùa nữa, chúng ta cần bàn về vấn đề thiết lập mô hình nữa."
"Dạ!".
Thẩm Duệ và Thẩm Hà lập tức ngồi thẳng người, bắt đầu dùng giọng nói non nớt của mình nghiêm túc thảo luận.
Ba người bàn bạc liền một tiếng đồng hồ.
Hai đứa nhóc này đúng là cho Thẩm Lục không ít linh cảm.
Thẩm Lục xử lý xong việc, sau khi gửi một tin nhắn cho Sở Nhã Quân liền chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng nằm xuống rồi cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được.
Nghe nói Sùng Minh định đến khu chiến loạn, Thẩm Lục bắt đầu lo lắng lạ kì.
Thẩm Lục nghĩ mình và Sùng Minh là bạn bè, vì vậy lo lắng cho hắn cũng là bình thường.
Nhưng tình bạn giữa đàn ông và đàn ông khác tình bạn giữa phụ nữ với nhau.
Đàn ông là dạng rất ít khi biểu lộ tình cảm.
Vì vậy dù lo lắng cho Sùng Minh, nhưng Thẩm Lục lại không dễ dàng nói ra.
Cứ trằn trọc cả đêm như vậy, Thẩm Lục vẫn không nói với Sùng Minh sự lo lắng của mình.
Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, Thẩm Lục rời phòng chuẩn bị đi ăn sáng thì được biết Sùng Minh đã đi rồi.
Ánh mắt Thẩm Lục thoáng chút thất vọng, anh vốn dĩ định sáng sớm gặp hắn sẽ căn dặn đôi câu.
Nếu hắn đã đi rồi thì thôi vậy.
Lúc này Hạ Nhật Ninh từ trong phòng đi ra, trông thấy Thẩm Lục liền mỉm cười: "Tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Cũng được".
Thẩm Lục lịch sự gật đầu, không nói rằng mình ngủ không ngon giấc.
Hạ Nhật Ninh cũng chỉ mỉm cười, không vạch trần vành mắt thâm đen của Thẩm Lục, sớm đã phản bội lại lời nói của anh.
Hạ Nhật Ninh ngồi đối diện với Thẩm Lục, cùng anh dùng bữa sáng.
Ăn xong, Hạ Nhật Ninh chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi, Hạ Nhật Ninh cười nói với Thẩm Lục: "Nếu có gì khó khăn thì cứ tìm tôi, nếu giúp được tôi sẽ giúp hết mình."
"Được, cảm ơn".
Thẩm Lục cảm ơn có lệ, dù sao anh cũng sẽ không tìm Hạ Nhật Ninh nhờ giúp đỡ.
Trước khi Tiểu Thất đồng ý qua lại với anh ta, mình sẽ không quan hệ với bất kì người nào nhà họ Hạ.
Hạ Nhật Ninh cũng không để