Thẩm Viễn và cô gái cùng đến nhà hàng, Châu Lợi Lợi lập tức mở to mắt, chỉ vào cô gái, kêu lên: “Nguyên Tiểu Phỉ? Sao cô lại ở bên cạnh Thẩm Viễn?” Cô gái tiếp tân cũng mở to mắt: “Hả? Người Thẩm Viễn muốn ăn cơm cùng là cô ư?”
Thẩm Viễn bỗng cảm thấy vô cùng thú vị, khoanh tay đứng một bên hóng chuyện.
Chuyện này thật thú vị.
Cậu mới đến thành phố này có một ngày, hai người cậu quen biết lại quen nhau?
Châu Lợi Lợi im lặng một lúc, mới nói với Thẩm Viễn: “Anh không phải người khách mà Nguyên Tiểu Phỉ giới thiệu đấy chứ?”
“Là tôi.” Thẩm Viễn gật đầu, vẻ mặt bình thản.
Châu Lợi Lợi không khỏi vỗ đầu một cái: “Điều kiện của anh tốt như vậy, đâu cần thông qua quan hệ để ứng tuyển chứ? Được rồi được rồi, thế giới này đúng là nhỏ bé, tôi không ngờ người bạn mà anh nói lại là Nguyên Tiểu Phỉ.”
Nguyên Tiểu Phỉ có chút ngượng ngùng, nói: “Có phải tôi không nên đến không?”
Thẩm Viễn lập tức nói: “Bạn bè với nhau ăn một bữa cơm.
Có cái gì mà không thể? Đi nào, ăn cơm thôi.”
Nói xong, Thẩm Viễn không nói thêm lời nào mà kéo hai người vào nhà hàng.
Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đưa mắt nhìn nhau, nhưng không phản đối mà lặng lẽ đi vào.
Thẩm Viễn ưu tú như vậy, hai người đều không muốn từ bỏ.
Cho dù bọn họ là bạn bè thì cũng vậy.
Ai chẳng muốn đàn ông tốt.
Tuy Thẩm Viễn ứng tuyển công việc nhân viên giao hàng, nhưng khí chất trên người cậu hoàn toàn không giống người bình thường.
Hơn nữa, chất liệu quần áo trên người cậu rất cao cấp, mỗi một thứ trên người cậu đều tinh sảo nổi bật, không chừng là thiếu gia nhà giàu nào đó, đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Nguyên Tiểu Phỉ chưa sành sỏi, còn Châu Lợi Lợi đã làm việc hai năm lại biết rõ, đồng hồ trên tay Thẩm Viễn là thứ mà cả tháng lương của cô ta cũng không mua được.
Người như này, sao có thể chỉ là một người bình thường?
Huống hồ, Thẩm Viễn là ngươi có tướng mạo xuất chúng nhất trong số những người bọn họ từng gặp.
Vì vậy, bọn họ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cùng Thẩm Viễn đi vào nhà hàng.
Tìm được vị trí của mình, Thẩm Viễn rất ga lăng hỏi khẩu vị của hai người, sau đó chủ động chọn món cho hai người, rồi gọi một bàn thức ăn.
Thấy Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đều im lặng, Thẩm Viễn lập tức nói: “Không sao đâu, bữa này tôi mời.”
Châu Lợi Lợi cắn môi, khẽ đảo mắt, nói: “Đúng rồi, bây giờ anh đang ở đâu?”
Thẩm Viễn không giấu giếm mà trả lời: “Đang ở trong khách sạn, chính là nơi mà Tiểu Phỉ đang làm việc...”
Châu Lợi Lợi lập tức cười nói: “Ở trong khách sạn nhiều không thoải mái! Hay là thuê phòng ở đi! Vừa hay tôi định đổi phòng, nhưng cũng không muốn thuê chung phòng với người lạ, chi bằng ba người chúng ta cùng thuê một căn một phòng khách ba phòng ngủ đi.
Như vậy mỗi người một phòng, vừa có không gian riêng tư, lại có thể đi làm ăn cơm cùng nhau.
Tôi nấu cơm rất ngon đấy!”
Nguyên Tiểu Phỉ cũng kịp phản ứng lại, nói với Thẩm Viễn: “Đúng vậy đúng vậy, anh ở khách sạn tạm thời thì được, nhưng nói về sự thoải mái thì vẫn nên thuê phòng mà ở.
Tuy tôi ít khi vào bếp, nhưng tôi có thể dọn dẹp.
Đến lúc đó, anh có quần áo bẩn, tôi sẽ giúp anh giặt.”
Thẩm Viễn mỉm cười.
Quần áo của cậu đều có người giặt riêng, có những bộ chỉ có thể giặt khô hoặc là đưa về nơi sản xuất để giặt.
Có điều, bây giờ nếu cậu đã làm nhân viên giao hàng, quả thực nên sống bình thường một chút.
Thẩm Viễn cũng không để ý chuyện thuê chung phòng, dù sao ở với người nào cũng như nhau, vì thế bèn gật đầu nói: “Được thôi, vậy thì thuê chung đi!”
Thấy Thẩm Viễn nói như vậy, Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ lập tức vô cùng mừng rỡ.
Châu Lợi Lợi xung phong nhận việc: “Được rồi, chuyện phòng ốc của giao cho tôi.
Đến lúc tôi tìm được căn phòng thích hợp, tôi sẽ gửi ảnh cho hai người.
Nào nào nào, chúng ta thêm Zalo đi, tôi tạo một nhóm, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau bàn bạc.”
Châu Lợi Lợi nhanh nhảu rút điện thoại, lập nhóm cho ba người.
Châu Lợi Lợi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Viễn, không nhịn được mà nuốt nước miếng, đúng là đẹp không góc