Tốc độ của Thẩm Viễn cực kì nhanh nhẹn, đó là phản ứng được luyện thành dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Sùng Minh.
Mới qua mười phút, nhưng toàn bộ đồ đạc đã được xếp trở lại vị trí ban đầu.
Thẩm Viễn ngó vào nhìn một phòng khác, thấy hai cô gái trong phòng còn đang rất bận rộn, trên sàn có một đống đồ chưa được dọn xong.
Vào phòng con gái thì xấu hổ, nên Thẩm Viễn cũng không thể giúp đỡ hai cô gái, đành trở về phòng mình, nằm lên ghế sô pha, mở điện thoại ra chơi trò chơi
Còn đang chơi dở thì cậu nhận được tin nhắn của Thẩm Hà: “Ở ngoài thấy thế nào?”
Thẩm Viễn lập tức thoát khỏi màn hình trò chơi, nhắn lại cho Thẩm Hà: “Vui lắm ạ, cảm giác khá mới mẻ.
Hóa ra cuộc sống của người bình thường cũng thú vị đến vậy.
Khó trách mọi người cứ thỉnh thoảng là lại ra ngoài chơi! Ở đây em hoàn toàn không cảm thấy gò bó gì cả.”
Thẩm Hà lập tức gửi một cái icon cười đầy thâm ý sang: “Vậy em đã gặp được tình yêu đời mình chưa hả? Em trai nhà chúng ta vậy mà vẫn chưa yêu đương bao giờ cơ đấy!”
Thẩm Viễn dở khóc dở cười nhắn lại: “Em chưa muốn yêu! Xung quanh mọi người toàn tỏa ra mùi yêu đương nồng nặc thôi, em phải khác mọi người, tiếp tục tỏa ra mùi FA thơm ngát.
Em mới mười chín tuổi thôi mà, mọi người đừng sốt ruột.”
Thẩm Hà liền gọi điện thoại đến luôn: “Em đang ở đâu?”
Thẩm Viễn nói nơi mình ở cho Thẩm Hà, rồi cười bảo: “Sao thế ạ? Anh rể không đến tìm chị ạ?”
Thẩm Hà cười: “Hôm nay anh ấy có việc rồi, mà chị cũng nhớ em, nên mới gửi tin nhắn cho em.
Em có mang theo đủ tiền không? Nếu không đủ thì để chị chuyển cho.
Tuy rằng em còn nhỏ nhưng ra ngoài ở cũng phải có tiền chứ.”
Thẩm Viễn vênh mặt bảo: “Em không cần đâu! Em tìm được việc rồi chị ạ, em làm nhân viên giao hàng!”
Thẩm Hà lại cười: “Tốt lắm, tốt lắm, cứ trải nghiệm cuộc sống thoải mái đi nhé! Đợi em về, nhất định phải kể cho mọi người về cuộc sống của nhân viên giao hàng đấy.”
“Vâng.” Thẩm Viễn thấy Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đã dọn phòng gần xong, thì bảo với Thẩm Hà: “Thôi, giờ em có việc rồi, lúc khác nói chuyện sau nhé.”
“Ừ.” Thẩm Hà cũng không hỏi thêm gì, cúp máy luôn.
Thẩm Viện đi ra ngoài, thấy Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đang khiêng sô pha thì liền đến phụ một tay: “Việc nặng thế này cứ giao cho tôi là được.”
Thẩm Viễn không đợi hai người trả lời thì đã khiêng sô pha vào.
Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ liền hít sâu một hơi!
Đúng là khỏe thật đấy!
Thẩm Viễn dễ dàng khiêng sô pha đặt vào phòng, sau đó quay lại hỏi: “Để đây được không?”
“Được rồi, vậy được rồi.” Hai cô gái gật đầu lia lịa.
Thẩm Viễn cười vui vẻ: “Còn chuyện gì cần giúp không? Để tôi làm cho, mấy việc này là của con trai, sao để cho con gái làm được chứ?”
Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ nghe thấy thế đều đỏ mặt.
Hai cô gái cũng quen sống ở ngoài rồi nên lập tức thích ứng với cuộc sống sinh hoạt chung, bắt đầu nhờ Thẩm Viễn bê cái này cái kia vào.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Châu Lợi Lợi lập tức ấn Thẩm Viễn xuống ghế, cười bảo: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi với Tiểu Phỉ xuống dưới mua đồ lên nấu.
Tôi sẽ xuống bếp tự tay làm một bàn tiệc, mừng ngày đến nhà mới.”
Nguyên Tiểu Phỉ cũng nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy, mấy việc dọn dẹp đều do cậu làm cả rồi, những việc còn lại cứ giao cho bọn tôi.”
Nói xong, hai cô gái cùng ra ngoài mua đồ ăn.
Thẩm Viễn cũng không từ chối, để các cô đi siêu thị.
Một lúc sau, Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ xách mấy túi đồ về, vui vẻ nấu ăn.
Tuy rằng bàn tiệc này vẫn kém mấy nhà hàng cao cấp, nhưng cũng coi như hương vị đầy đủ.
Thẩm Viễn lấy một chai rượu ra mời mọi người uống.
Cả ba đều dùng bữa rất vui vẻ.
Hôm sau, lúc đi làm, Châu Lợi Lợi cùng Thẩm Viễn