Trình Thiên Cát cười cười, nói: “Anh Thái, thế này là anh sai rồi, tôi vẫn muốn tìm cơ hội san sẻ với anh, anh xem anh đấy, sao không chịu nói với tôi chứ? Vừa hay lần này tôi cần vận chuyển thực phẩm ra nước ngoài, thế nào thì cũng một công vận chuyển, tôi giúp anh vận là được.
Anh Thái đừng khách khí với tôi nữa.
Trong tương lai tôi còn cần vận chuyển nhiều thực phẩm qua đây lắm, nếu anh mà khách khí, sau này tôi phải mở miệng nhờ anh giúp đỡ thế nào đây?” Thái Đức Phát cười rất hài lòng: “Nếu cậu đã nói thế thì tôi giao cho cậu xử lí chuyện này vậy.
Đúng rồi, để lúc nào tôi sai người cùng tới kho hàng kiểm tra lại hàng hóa với cậu, không thể để cậu thiệt thòi được đúng không?”
Đương nhiên Trình Thiên Cát sẽ không để Thái Đức Phát sai người tới kiểm tra lại kho hàng, nếu mà làm như vậy, chẳng phải hắn sẽ biết số hàng này là hàng gì sao?
Anh không ngốc như thế.
Trình Thiên Cát nói: “Cũng phải, anh Thái cứ sai một người đáng tin đi xem lại kho hàng một lần đi.
Nhỡ đâu là thứ gì đáng giá mà tôi chỉ bỏ ra có bảy mươi tỷ thì có lỗi với anh Thái quá.”
Thái Đức Phát xua tay liên tục: “Được rồi, tôi nhận ý tốt của cậu.
Kho hàng của người đó tôi cũng tính rồi, nếu là thứ gì đáng giá thì hắn đã không chạy trốn, chắc cũng là mấy thứ rác rưởi như vải vóc hay gì đó chăng.
Cậu đã nói thế rồi mà tôi còn sai người đi cùng cậu thì là không tin tưởng cậu mất.
Được rồi, được rồi, tôi đưa chìa khóa của kho hàng đó cho cậu, tự cậu xem xét mà làm.”
Nói xong câu này, ngay trước mặt của Trình Thiên Cát, Thái Đức Phát lấy điện thoại ra, một màn hình khóa xuất hiện, hắn nhập mật khẩu, sau đó ấn vân tay, bức tường đằng sau Thái Đức Phát mở ra, một căn phòng ẩn xuất hiện.
Thái Đức Phát không sợ Trình Thiên Cát sẽ mở được nơi này ra, bởi vì không có mật khẩu và dấu vân tay của hắn thì sẽ không thể nào vào được.
Thái Đức Phát lấy chiếc chìa khóa của kho hàng số ba đưa cho Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát từ từ đưa tay ra nhận lấy.
Giờ đã có chìa khóa rồi.
Chỉ còn chờ mật lệnh.
Nếu không có mật lệnh của Thái Đức Phát, hàng trong kho đó cũng không thể vận chuyển ra được.
Cho dù Trình Thiên Cát có chuyển hàng của mình vào, sau đó lại chở đi ra thì cũng khó mà mang theo hàng đó ra ngoài một cách bí mật.
Nói cách khác, hiện tại mới thành công một nửa.
Còn phải lấy được mật lệnh của Thái Đức Phát.
Nhưng mật lệnh của Thái Đức Phát cũng được giấu trong căn phòng ẩn này, mật lệnh của mỗi kho hàng khác nhau, tuần nào cũng thay đổi mật lệnh một lần.
Những trạm gác trên đường sẽ dựa vào mật lệnh để xem có cho đi hay không.
Nói như vậy nghĩa là anh phải lấy được mật lệnh tương ứng trong thời gian thích đáng.
Lúc trước thì không tìm ra căn phòng ẩn này ở đâu, bây giờ đã biết rồi...
Vậy thì phải xem Dương Lâm.
Sau khi trở về, Trình Thiên Cát nhanh chóng liên lạc với Dương Lâm, hẹn Dương Lâm tới chung cư của mình ăn cơm.
Dương Lâm ăn mặc thật đẹp tới nơi, vừa bước vào đã thấy Trình Thiên Cát đang mặc tạp dề đứng nấu ăn trong phòng bếp.
“Tới rồi à? Vào đây đi, ngồi chơi một lát là được ăn rồi.” Trình Thiên Cát bưng hai đĩa bít tết rất đẹp mắt tới, hoa trang trí trong đĩa là do anh tự mình khắc ra, trông rất sống động, chỉ nhìn thôi cũng khiến Dương Lâm cảm thấy đói bụng.
“Thì ra anh còn biết nấu ăn nữa.” Dương Lâm nhìn Trình Thiên Cát bằng ánh mắt sáng rực.
Trình Thiên Cát cười trả lời: “Đúng vậy, bởi vì ba mẹ anh rất bận, không có thời gian để ý tới anh, lúc rảnh rỗi anh liền nghĩ phải làm thế nào để làm được thức ăn ngon.
Có lúc anh cảm thấy tự nấu ăn cũng là một thú vui, nhất là nấu ăn cho người mà mình quan tâm, cảm giác rất thành công.”
Dương Lâm đỏ mặt, cô cúi đầu không lên tiếng.
Anh nói những lời này là có ý gì?
Đang tỏ tình với mình sao?
Chắc chắn là đang tỏ tình sao?
Lần này hẳn không phải là cô nghĩ nhiều chứ?
Nhìn dáng vẻ xấu hổ