Dương Lâm bất an nhìn Trình Thiên Cát: “Sau khi anh lấy được đồ rồi thì sẽ không trở lại nữa sao?” Trình Thiên Cát cứ thế nhìn vào Dương Lâm, đáp: “Nếu là người đàn ông khác thì chắc sẽ nói dối em rằng, anh sẽ trở lại nữa.
Nhưng anh không muốn lừa gạt em, vậy nên câu trả lời của anh là, đúng vậy, sau khi lấy được đồ, anh sẽ rời khỏi nơi này, không bao giờ trở lại nữa, có lẽ cả đời này cũng không trở lại.
Vậy nên, Dương Lâm, em còn muốn làm việc cho anh nữa không? Em có thể đổi ý, bây giờ vẫn có thể đổi ý, anh không trách em đâu.”
Trong lòng Dương Lâm rất buồn.
Nếu anh đi rồi, có phải đời này cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa không?
Vậy nếu cô đi cùng với anh thì sao?
Trái tim của Dương Lâm bỗng đập rất nhanh.
“Anh Tuyên, vậy anh có thể dẫn em đi theo không?” Sau khi thốt ra lời này, Dương Lâm lập tức nhận ra mình vừa nói gì, cô vội cúi đầu không nói thêm nữa.
Trình Thiên Cát lại nở nụ cười: “Vốn anh đã định dẫn cả nhà em cùng rời khỏi đây mà! Anh vừa nói rồi đó, anh lấy đồ đi, sớm muộn gì Thái Đức Phát cũng nghĩ ra em có tác dụng gì trong chuyện này.
Như vậy thì chắc chắn hắn sẽ trút giận lên người em.
Anh nhớ em từng nói rằng ngoại trừ ba mẹ, em không có họ hàng nào khác ở đây đúng không.”
Dương Lâm gật đầu: “Lúc em còn rất nhỏ thì ông bà nội em đã qua đời rồi, mẹ em thì lớn lên trong trại trẻ mồ côi, vì vậy em không có họ hàng gì nữa.”
“Vậy là được rồi.” Trình Thiên Cát lại đưa tay lên vuốt má Dương Lâm: “Anh sẽ lẳng lặng đưa ba mẹ em đi trước, sau đó chờ em lấy được mật lệnh thì chúng ta vận chuyển những thứ trong kho hàng đi, tới lúc đó, em đi cùng với anh.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Dương Lâm nhìn sang Trình Thiên Cát, ánh mắt cô sáng chói.
“Đưa em tới một nơi toàn là cây đào.” Trình Thiên Cát mỉm cười trả lời.
Dương Lâm cười rất vui vẻ, không hỏi bất cứ điều gì nữa.
Nhóm hàng đầu tiên của Trình Thiên Cát tới thành phố I rất nhanh.
Tất cả đều được đưa vào trong kho hàng số ba.
Đối với Thái Đức Phát mà nói, đây là một chuyện chỉ có lời không có lỗ.
Dù sao thì hàng cũng vào trong kho của hắn rồi, không có mệnh lệnh của hắn, một cọng cỏ cũng không mang ra được.
Không cần biết có phải Trình Thiên Cát vận chuyển thực phẩm tới hay không, hắn cũng không có bất cứ tổn thất nào.
Thứ hàng mà Trình Thiên Cát vận chuyển tới quả thực chẳng phải lương thực gì cả.
Mặc trên thì là ngô, nhưng bên dưới toàn là đất cát.
Trình Thiên Cát tự mình giám sát những thứ được gọi là thực phẩm này vào trong kho hàng thứ ba, sau đó nhân cơ hội tìm tòi ở bên trong, quả nhiên tìm được những thứ hàng mà Phùng Mạn Luân nói.
Những thứ hàng đó được giấu trong một đống linh kiện máy móc.
Cũng nhờ Trình Thiên Cát rất quen thuộc với súng ống nên nhìn một cái là anh nhận ra ngay những bộ phận đã bị tháo rời ấy.
Nếu là người bình thường, quả thực anh không thể nhận ra sự khác nhau giữa linh kiện súng ống và linh kiện máy dầu diezel.
Đã xác định được hàng của Phùng Mạn Luân ở đây, Trình Thiên Cát cũng yên lòng.
Dưới con mắt của thuộc hạ Thái Đức Phát, anh lượn lờ một vòng rồi dặn dò rằng không được để thực phẩm của anh bị ẩm,...!Cứ y như thật vậy.
Gần như mọi con đường ở thành phố I đều bị Thái Đức Phát khống chế.
Mà nơi này không có vận tải bằng đường thủy hay đường hàng không, chỉ có thể vận chuyển bằng đường bộ.
Dưới tình hình đường đất bị khống chế, muốn chuyển được hàng ra trong yên lặng đúng là không phải một chuyện dễ dàng gì.
Đương nhiên, chuyện dễ dàng thì Phùng Mạn Luân đã không giao cho Trình Thiên Cát làm.
Cuối cùng thì số người mà Vưu Tâm Nguyệt đồng ý cho Trình Thiên Cát mượn cũng đã có tác dụng vào lúc này.
Bọn họ lẻn vào trong kho hàng số ba, nhân lúc trời tối, bọn họ chọn những linh kiện vũ khí đó ra rồi lắp ráp hết lại, sau đó chôn vào trong cát, chuẩn bị đưa ra ngoài.
Trình Thiên Cát đã quan sát hình thức vận hàng của Thái Đức Phát.
Những thứ chở vào trong thì sẽ không kiểm tra kĩ lưỡng.
Nhưng khi chở ra thì đều kiểm tra