Dương Lâm cứ nhìn chằm chằm Trình Thiên Cát, nhìn môi anh hết mở lại đóng, nhưng hoàn toàn không nghe lọt tai chữ nào.
Anh ấy đang nói gì vậy?
Sao anh ấy có thể không phải An Tử Tuyên?
Tại sao lại không phải?
Nếu không phải thì người mình thích rốt cuộc là ai?
Là An Tử Tuyên hư cấu kia?
Hay Trình Thiên Cát trước mặt này?
Không thế nào!
Nhất định là anh ấy đang trêu mình, đúng không?
Quá hoang đường rồi!
Không thể như thế được!
Trình Thiên Cát nhìn tình trạng của Dương Lâm liền biết, sự thật này khiến cô rất khó chấp nhận.
Nhưng bọn họ đã rời khỏi thành phố I, rời khỏi địa bàn của Thái Đức Phát, anh không thể tiếp tục giấu diếm nữa.
Nếu đã quyết định đưa cô rời khỏi đó, thì sớm phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
"Những gì anh nói đều là thật".
Trình Thiên Cát dừng xe ở ven đường, nhìn Dương Lâm run rẩy, thở dài một hơi, nói tiếp: "Thứ anh lấy đi từ kho hàng của Thái Đức Phát là một lô vũ khí.
Lô vũ khí này thuộc về một đối tác của anh, anh giúp đỡ anh ta.
Anh vốn không muốn làm em bị liên lụy."
Dương Lâm khóc như mưa: "Phải, là em chủ động yêu cầu giúp anh.
Em thậm chí không biết anh là ai đã chủ động ra mặt, rồi...!Nhưng, nhưng vì sao anh không phải là anh Tuyên? Nếu anh không phải anh Tuyên của em, vậy thì anh là gì của em đây? Lẽ nào anh Tuyên mà em thích, từ trước đến nay chưa từng tồn tại? Giờ anh đột nhiên nói rằng anh không phải An Tử Tuyên, cũng không phải anh Tuyên của em, vậy người em thích là ai? Anh rốt cuộc là ai? Vì sao? Vì sao lại gạt em? Vì sao lại đối xử với em như vậy? Em đã bỏ hết tất cả vì anh, kết quả chỉ để đổi lấy một câu anh không phải An Tử Tuyên?
Trình Thiên Cát biết hôm nay cô đã chịu quá nhiều kích thích, trải qua nhiều chuyện chưa từng biết đến, có phản ứng này là rất bình thường.
Vì vậy anh để Dương Lâm thoái mái trút hết tâm trạng, bất an, lo lắng, sợ hãi, hoang mang.
Dương Lâm cứ như vậy tuôn hết tâm tư ra: "Trước đây em còn cảm thấy những cô gái trả giá tất cả cho tình yêu đều thật ngu ngốc, nhưng thật không ngờ, chính em cũng ngu ngốc như vậy.
Em bị anh lừa gạt, cả nhà em đều bị anh gạt.
Mẹ em thậm chí còn nói với em, đừng cố bám vào anh, vì hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối.
Em giả vờ đồng ý với mẹ, nhưng từ đáy lòng vẫn luôn nhớ nhung anh.
Vì vậy khi anh cần giúp đỡ, em giống như một kẻ khờ, như thiêu thân lao vào lửa, liều lĩnh làm việc này vì anh.
Nhưng đổi lại thì em được cái gì? Anh là sát thủ? Anh chỉ lợi dụng em? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Em đã làm gì sai? Mà lại để em phải chịu tổn thương như vậy? Bây giờ em hai bàn tay trắng, em không còn gì cả, ngay cả nhà để về cũng mất rồi, không có gì hết...!Hu hu hu..."
Dương Lâm gục xuống khóc nấc lên, khóc cực kì đau lòng.
Trình Thiên Cát để mặc cô khóc cũng không dỗ.
Đến khi Dương Lâm khóc hết sức lực, Trình Thiên Cát mới rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Khóc được là tốt rồi.
Tiếp theo, để anh cho em biết con đường sau này đi thế nào."
Dương Lâm khó tin nhìn Trình Thiên Cát.
Cô khóc đến thế này, mà anh vẫn định nói kế hoạch tiếp theo ư? Dường như Trình Thiên Cát đọc hiểu ánh mắt cô, giải thích mà như không giải thích: "Từ lúc anh bắt đầu có ký ức, anh đã ở trong tổ chức rồi.
Việc cần làm mỗi ngày chính là huấn luyện, chịu đói, rồi lại huấn luyện, chịu đói.
Sau này, rất nhiều trong số bọn anh chết đi, khi thì chết lúc huấn luyện, khi thi chết vì đói.
Bởi vì tổ chức không cần
kẻ ăn hại.
Muốn sống tiếp buộc phải bỏ hết sức lực.
Sau đó thì giống như những gì