Sau khi Dương Lâm ăn xong liền cảm thấy có một trận buồn ngủ kéo tới, lúc đầu cô mạnh mẽ chống cự lại cơn buồn ngủ đó, nhưng một đêm không nghỉ ngơi thật sự là quá mệt, quá buồn ngủ rồi, lắc lắc đầu thế nào đi nữa cuối cùng cũng vẫn chống cự không lại cảm giác buồn ngủ, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Chờ đến lúc cô tỉnh lại đã đến bờ biển rồi.
“Xuống xe.” Có người mở cửa xe đem hành lý đưa cho Dương Lâm: “Phòng của cô là phòng 303 tầng 3, mỗi ngày sẽ có người đưa thức ăn và nước uống đến cho cô, không có chuyện gì khác, tốt nhất không nên ra ngoài, càng không nên đi lại lung tung, nếu cô dám gây sự thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Nói xong, cái người đó liền xoay người rời đi.
Dương Lâm xách theo hành lý, mù mờ xoay một vòng mới phát hiện, nơi này là một bến tàu rất rất nhỏ.
Một chiếc thuyền đánh cá chỉ có khoảng ba tầng, đỗ ở bên bờ biển.
Dương Lâm xác theo cái túi đi lên thuyền, tìm thấy phòng của mình.
Đây là một cái phòng rất nhỏ, rộng chỉ tầm 4 mét vuông, ngoài đặt một cái bàn và một cái gường, còn lại chả có gì nữa.
Dương Lâm đặt cái túi trên mặt đất, mở ra xem, bên trong có hai bộ quần áo để thay và một chút đồ dùng sinh hoạt, ngoài ra cũng không có gì nữa.
Dương Lâm biết đãi ngộ của cô như thế là rất tốt rồi.
Không cần ra ngoài, không cần nghe ngóng cô cũng biết được phần đáy của con thuyền này được nhét không ít hành khách vượt biên trái phép.
So với hoàn cảnh tồi tệ của bọn họ, một mình được một phòng này đã coi như là thiên đường rồi.
Có lẽ là do tối qua Trình Thiên Cát vô tình xé đi hết cái khăn che mặt, cũng có lẽ là khả nặng chịu đựng của Dương Lâm cao hơn người bình thường một chút, nên Dương Lâm hôm nay cũng bình tĩnh rất nhiều.
Cô biết, trên thế giới không có gì xa bằng những năm tháng yên bình tốt đẹp mà cô muốn.
Vì thế, sự im lặng một cách thích hợp, thực ra là tự bảo vệ mình.
Bọn buôn người tỏ vẻ rất hài lòng đối với sự yên lặng của Dương Lâm.
Người phụ nữ thông minh.
Chả trách có thể được vị kia để ý đến vậy, hơn nữa còn dặn dò phải chăm sóc một chút.
Chỉ cần cô không gây gổ, cứ như thế mà ở trong phòng, vậy thì để cho cô thoải mái một chút.
Một lúc sau, phòng Dương Lâm liền có người đưa đồ ăn và nước ngọt tới, và còn có một quyển sách.
Dương Lâm cảm thấy rất bất ngờ, nhưng vẫn nói với đối phương một tiếng cảm ơn.
Ba ngày tiếp theo, Dương Lâm ngoài việc đi đến phòng vệ sinh ra, còn lại không đi ra khỏi phòng.
Cô luôn ở trong phòng yên tĩnh đọc sách, ăn, ngủ, giải phóng bản thân, không nghĩ đến cái gì, không đi làm gì cả.
Sau ba ngày, thuyền không cập bờ mà là có một chiếc thuyền nhỏ qua đó đón cô.
Dương Lâm dọn dẹp đồ đạc, xách lấy túi đi lên chiếc thuyền nhỏ đó.
Chiếc thuyền nhỏ này chỉ có Dương Lâm và một người đàn ông đen gầy lái thuyền.
Hai người không nói gì cứ thế mà duy trì sự im lặng.
Vào lúc trời sắp sáng, Dương Lâm cuối cùng cũng cập bờ.
Vừa lên bờ, Dương Lâm liền nhìn thất ba mẹ của mình đang đứng trên bến tàu nhìn về phía mình.
“Ba, mẹ.” Dương Lâm vừa nhìn thấy bọn họ, nước mắt liền nhịn không được mà ứa ra ngoài, lập tức nhảy từ trên tàu xuống, ông lấy ba mẹ của mình.
“Được rồi, được rồi, trở về là tốt rồi.” Ba mẹ của Dương Lâm cũng nước mắt rơi đầy mặt, không ngừng vỗ vào lưng của Dương Lâm mà nói.
Những ngày này, bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều sự dày vò.
Tuy Trình Thiên Cát hết lần này đến lần khác cam đoan là sẽ không có chuyện gì, nhưng làm cha mẹ sao yên tâm được chứ?
Nếu không phải thực sự sống không nổi ở thành phố I, bọn họ cũng không muốn rời khỏi quên hương.
Nhưng vì con gái, bọn họ vẫn rời xa quê hương.
Hiện tại bọn họ đến nơi này, không quen với môi trường sống ở đây, nhưng lại không phải lo lắng về sự an toàn, cũng coi như là có được có mất.
Hiên tại Dương Lâm đã trở về cạnh bọn họ, cũng cảm thấy cuộc đời không có tiếc nuối gì nữa.
“Ba mẹ, nơi này là đâu thế?” Dương Lâm không nhịn được liền hỏi: “Đây là đảo Hoa Đào.” Mẹ Dương Lâm giải thích: “Mẹ và ba con định ở đây trồng cây.
Sống những ngày tháng nghỉ hưu.
Có ăn có uống có