Dương Lâm cũng không biết mình đang hưng phấn cái gì, xúc động cái gì, miễn là nghe được tiếng của Trình Thiên Cát, là sẽ xúc động.
Dương Lâm để chân không chạy đến cửa, mới phát hiện ra mình đã quá vội vã, đến nỗi quên cả mang giày, sau đó cô ta lại chạy trở về mang lại đôi giày và chuẩn bị đi ra.
Nhưng khi các ngón tay vừa mới chạm vào cán cửa, thì lại rút trở về.
Cô ấy vội vã ra ngoài gặp anh ấy như vậy để làm gì chứ?
Đôi mắt Dương Lâm nhắm lại, và bỗng nhiên quay người lại, cả người dựa vào cửa, cuối đầu xuống, cố sức dồn nén hết tất cả những xúc động vào trong đáy lòng.
Mẹ nói rất đúng.
Mình không có xứng.
Bất luận anh ta là Trình Thiên Cát hay là An Tử Tuyên, mình cũng không có xứng.
Một người có thể với đại công tử Phùng gia cùng nhau xây dựng nên một đảo nhỏ, thì sao lại là đối tượng mà mình có thể trèo cao được?
Cho dù anh ta là Trình Thiên Cát, thì bản thân mình vẫn không xứng.
Thôi vậy.
Cứ như vậy, mà bỏ cuộc thôi.
Trong lúc này, bên ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ngay sau đó chính là giọng nói của Trình Thiên Cát phát ra: “Dương Lâm, anh có chuyện muốn nói với em, em có tiện ra ngoài một chút không?”
Dương Lâm liền mở mắt ra, đang do dự không biết có nên giả vờ ngủ không, thì lại nghe được tiếng của Trình Thiên Cát tiếp tục nói: “Anh biết em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nếu như bỏ lỡ ngày hôm nay, thì có lẽ sau này anh sẽ không trả lời nữa đâu.”
Dương Lâm vừa nghe được, liền quay người lại, và lập tức kéo cửa ra, thì Trình Thiên Cát đã đứng ngay trước cửa, như cười nhưng không phải cười mà nhìn vào cô ấy.
Đôi tai của Dương Lâm liền đỏ bừng lên, và nói nhỏ nhẹ: “Em đi thay đồ cái đã.”
“Được, anh đợi em ở dưới.” Trình Thiên Cát gật đầu nói.
Dương Lâm đóng cửa lại, hít thở sâu một hơi, và xoay người mở tủ áo ra.
Dương Lâm vừa ra ngoài, thì liền nhìn thấy Trình Thiên Cát đang đứng dưới góc cây hút thuốc.
Dáng vẻ khi anh ấy đang hút thuốc rất đẹp trai, khói thuốc lờ mờ ấy, lại càng khiến cho đuôi chân mày anh ấy hiện lên một tâm trạng trống trãi.
Dương Lâm rất ghét dáng vẻ này của anh ấy.
Dương Lâm đi đến bên cạnh anh ta, đưa tay lấy đi điếu thuốc trên tay anh ta, và dập tắt nó trong thùng rác.
Trình Thiên Cát cũng không có cự tuyệt, cứ thế mà đứng ở bên đường, nhìn Dương Lâm và nói: “Đi thôi, phong cảnh ở đây rất đẹp đó.”
“Dạ.”Dương Lâm với Trình Thiên Cát cùng nhau kề vai đi về phía trước.
Chỉ là lần này, Trình Thiên Cát không còn tạo ra những không khí ấm áp mờ ám ấy nữa, mà ra vẻ xa lạ lạnh nhạt.
Dương Lâm cũng đang cuối đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
Trình Thiên Cát đợi trong lòng Dương Lâm bình tĩnh lại, mới từ từ mở miệng nói: “Thái Đức Phát đã chết rồi.”
Dương Lâm liền ngớ người ra, bước chân lập tức ngừng lại, “Hả?”
“Anh nói, Thái Đức Phát đã chết rồi.” Trình Thiên Cát lặp lại một lần nữa: “Anh đã thủ tiêu hắn rồi, bởi vì hắn muốn trả thù, nên anh đã đưa hắn đi gặp Diêm Vương rồi.”
Giọng điệu của Trình Thiên Cát rất điềm tĩnh, giống như đang thảo luận về thời tiết vậy.
Đúng vậy, đối với Trình Thiên Cát mà nói, giết một người đơn giản và bình thường như đang thảo luận thời tiết vậy.
Nhưng đối với Dương Lâm mà nói, chấn động thì lớn rồi.
Là Thái Đức Phát đó!
Là trùm của thành phố L đó!
Sao có thể nói chết là chết được?
Cứ vậy mà, không có bất cứ hoà hoãn xung đột gì, là chết rồi?
Cuối cùng Dương Lâm dường như đã hiểu ra, cái từ sát thủ này, có nghĩa là gì rồi.
Tuy rằng không thể nói là không gì là không thể được, nhưng đối với người bình thương mà nói, đó chính là lưỡi liềm lấy đi sinh mạng con người, vô cùng sắc bén và tàn nhẫn.
“Nhưng mà, anh không tán thành bây giờ em trở về đó.
Bởi vì, tuy rằng Thái Đức Phát đã chết rồi, nhưng rắn chết vẫn còn nòng nọc, cơ sở của hắn vẫn còn, nếu như bây giờ em trở về đó, nhất định sẽ bị tìm trả thù.” Trình Thiên Cát nhẹ nhàng nói: “Anh nghe nói, Phùng Mạn Luân bằng lòng chi trả tất cả các chi phí của em.
Nếu như em đồng ý, em có thể chọn anh hoặc anh ta, bất kì người nào, để chi trả tất cả các chi phí của cả nhà em.”
Dương Lâm cứ thế mà ngẩng đầu lên nhìn Trình Thiên Cát.
“Xem như là bồi thường thù lao cho em vậy.
Số tiền này, chúng tôi cần phải ra.” Vẻ mặt Trình Thiên Cát rất điềm tĩnh mà nói: “Số vũ khí chuyển đi kia đã đến đây rồi, số vũ khí