Phùng Mạn Luận cười nhẹ: “Chỉ là bọn côn đồ tép riu thôi mà.
Cô hình như quả thực không biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu.
Yên tâm đi, bọn côn đồ tép riu đó, đối với Phùng Mạn Luân mà nói, không cần đụng đến một ngón tay cũng có thể dễ dàng xử lý.
Về phần bọn tôi...”
Phùng Mạn Luân đừng cạnh cửa sổ, giơ tay mở cửa sổ ra, ngoài cửa là một vùng cây ăn quả giống mới, đang rậm rạp xanh tươi.
“Tôi là Phùng Mạn Luân của Phùng gia ở tỉnh Nghệ An.” Phùng Mạn Luân chậm rãi nói, giống như đang hồi tưởng lại cái gì đó.
Nghĩ lại năm ấy, người con gái đó cũng hỏi hắn như thế.
Cô hỏi: anh là ai? Sao anh lại ở đây?
Năm đó, vẻ mặt cô cũng mơ màng và bất an như thế.
Năm đó, cô cũng trẻ như thế.
Năm đó, cô cũng tràn ngập hiếu kỳ như thế.
Nháy mắt đã qua nhiều năm như vậy, cô đã là mẹ của nhiều đứa trẻ như thế rồi.
Còn mình, hình như không thể quay lại quá khứ được nữa.
Mọi thứ đều không còn dáng vẻ trước đây nữa rồi.
Nếu năm đó, bản thân không lợi dụng cô, không lừa gạt cô, vậy kết cục có phải sẽ khác đi không?
Cô ấy có phải sẽ có chút thích mình hay không?
A, thật là buồn cười.
Đã từng là một công tử vô tâm, hiện tại vì cô ấy mà trở nên có trái tim, nhưng cũng vì có trái tim rồi mà lại lần nữa mất đi trái tim đó.
Chắc đây là số mệnh.
Công tử vô tâm, có được rồi lại đánh mất, lại tiếp tục làm một công tử vô tâm.
Phùng Mạn Luân nhìn Dương Lâm trước mắt, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Năm đó, hắn hình như cũng trả lời Thẩm Thất như vậy?
Ừ, chắc là vậy.
Dương Lâm nhìn thấy Phùng Mạn Luân đang nhìn mình chằm chằm, nhưng Dương Lâm lại có thể cảm nhận rõ, Phùng Mạn Luân đang xuyên qua người mình để nhìn một cô gái khác.
Dương Lâm không nhịn được mà đoán, đó là một cô gái như thế nào mà có thể khiến người đàn ông tuấn tú trước mặt mê mẩn đến như vậy?
Chắc cũng là người con gái mà hắn yêu mếm.
Dương Lâm cúi đầu, không biết nên nói gì.
Phùng Mạn Luân hồi phục lại tin thần, xoay người nói: “Được rồi, chuyện tiếp theo vẫn là để cho Trình Thiên Cát nói với cô.
Chỗ ở vừa ý chứ?”
“Rất vừa ý, nơi này rất yên bình, rất đẹp.” Dương Lâm đã biết, ở đây thật sự không mất chi phí gì.
Việc ăn, mặc, ở, đi lại mỗi ngày đều là do đảo cung cấp miễn phí.
Cửa hàng tiện lợi trên đảo là tùy ý lấy, tùy ý sử dụng.
Điểm này, anh không có cách nào để tham nhũng.
Bởi vì tham nhũng cũng không được gì, anh cũng không lấy ra được a.
Vì thế mọi người đều xem cửa hàng tiện lợi như kho hàng của mình, lúc nào dùng thì đến lấy, chỉ cần quét hình một chút là được.
Chính là thuận tiện như thế.
Hơn nữa trên đảo còn có chữa bệnh miễn phí, phòng tập gym miễn phí, cở sở vui chơi giải trí miễn phí.
Có thể nói, chỉ cần không ra khỏi đảo, quả thật không dùng đồng tiền nào cũng có thể hưởng thụ một cuộc sống cực kỳ thoải mái.
Mà những người sống trên đảo, nội dung công việc của bọn họ cũng rất đơn giản, đó chính là trông cây, trồng cây, trồng cây, cộng với việc bảo vệ và sửa chữa đảo.
Hơn nữa không có yêu cầu về kỳ hạn làm việc, có thể từ từ mà làm, chỉ cần bảo đảm chất lượng là được.
Vì thế, sống ở đây cũng không phải là quá nhàn hạ.
Chả trách ba mẹ của Dương Lâm rất hài lòng với nơi này, ai có thể không hài lòng được chứ?
Nơi này chính là chốn Đào Nguyên trong truyền thuyết a.
Sống ở đây thực sự không phải lo cơm áo, tinh thần thoải mái.
Người đã chịu đựng đủ sự tàn phá của cuộc sống như ba mẹ Dương Lâm có thể không thích mới lạ.
Vì thế, Dương Lâm sau khi rời khỏi chỗ của Phùng Mạn Luân, về chỗ ở của mình, liền nhìn thấy ba mẹ đang tươi cười nói chuyện.
“Ba mẹ, con về rồi.” Dương Lâm vừa mở cười liền thay dép lê đi vào.
Chỗ bọn họ ở là căn hộ tiêu chuẩn có hai phòng ngủ và hai phòng khách, mỗi phòng đều rất lớn, khoảng tầm hơn ba mươi mét vuông, nói cách khác, cái nhà hai phòng ngủ hai phòng khách này rộng khoảng hơn một trăm ba mươi mét vuông, ở đây rất rộng rãi, rất thoải mái.
Dụng cụ trong nhà và đồ điện trong nhà đều do