“Bà nội cứ nói, chỉ cần anh trai và anh có thể sinh ra một đứa con, thì sẽ cho phép ba mẹ về nhà. Nhưng thật ra, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Ba mẹ anh ở bên ngoài mấy chục năm, cũng đến lúc phải trở về rồi. Nếu em không mang thai được thì bà nội chỉ có thể tìm cách khác mà thôi. Lúc nhỏ, Lam Lam đã từng được bà nội nuôi nấng qua một thời gian, nên lần này ba mẹ anh cho Lam Lam trở về, thật ra là có ý như vậy, nếu bà nội nể mặt Lam Lam mềm lòng thì...”
“Có lẽ, chỉ cần bà nội chịu xuống nước, thì ba mẹ anh sẽ có thể trở về nhà.” Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất với ánh mắt van xin: “Tiểu Thất, anh biết việc này đã khiến em phải chịu khổ nhiều rồi. Nhưng mà, ba mẹ anh đã ở bên ngoài suốt mấy chục năm rồi, anh thật sự, lúc nào cũng hy vọng cả nhà anh có thể đoàn tụ với nhau.”
“Cho nên, anh mới quyết định hy sinh em, có phải không?” Thẩm Thất thản nhiên nhìn Hạ Nhật Ninh: “Vậy em hiểu rồi.”
“Em hiểu gì!” Lửa giận lại nổi lên trong đôi mắt của Hạ Nhật Ninh: “Em lại nghĩ lung tung nữa rồi!”
Thẩm Thất cúi đầu xuống, không dám nhìn Hạ Nhật Ninh, khẽ nói: “Em vẫn chưa mang thai đứa bé của anh, em xin lỗi anh. Anh có suy nghĩ của anh, em hoàn toàn không có quyền can thiệp. Anh cần em làm gì thì chỉ cần thông báo em một tiếng là được rồi, em sẽ cố gắng phối hợp với anh. Em không có tư cách bướng bỉnh, em cũng không có sự lựa chọn nào khác.”
Hạ Nhật không biết nói thêm gì nữa.
“Anh dám nói không phải không?” Thẩm Thất hỏi ngược lại Hạ Nhật Ninh: “Em so với Thôi Nguyệt Lam, thì cô ta có thể khiến ba mẹ của anh mau chóng trở về, nhưng em thì không thể. Cho nên, anh mới quyết định chọn Thôi Nguyệt Lam.”
“Không phải như vậy.” Hạ Nhật Ninh đột nhiên cao giọng nói: “Em và cô ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Em là vợ của anh, còn cô ấy chỉ là em gái của anh, làm sao có thể so sánh với nhau được?”
“Vợ và em gái ư?” Thẩm Thất khẽ cười ra tiếng, khóe mắt ướt đẫm, cô ngước lên nhìn Hạ Nhật Ninh: “Anh thật sự xem cô ấy như em gái thật ư?”
“Đương nhiên rồi!” Hạ Nhật Ninh bực tức trả lời: “Anh không hề đa tình như em tưởng tượng đâu!”
Thẩm Thất bán tín bán nghi nhìn Hạ Nhật Ninh: “Thật sao?”
“Anh biết em sẽ nghĩ lung tung mà!” Hạ Nhật NInh thở dài một tiếng, hắn khẽ hôn lên trán của Thẩm Thất: “Cho nên anh mới cố tình quay về đây, giải thích rõ cho em hiểu!”
“Vậy cô ấy đối với anh thì sao?” Thẩm Thất tiếp tục truy hỏi: “Cô ấy cũng chỉ xem anh là anh trai thôi sao?”
Hạ Nhật Ninh bóp nhẹ chóp mũi của Thẩm Thất: “Chúng ta đã kết hôn rồi, em còn chưa tin tưởng anh sao?”
Thẩm Thất lúc này mới hé nở ra được một nụ cười.
“Hạ Nhật Ninh, vậy anh có thích em không?” Thẩm Thất bất chợt hỏi.
“Thích.” Hạ Nhật Ninh không hề do dự thừa nhận.
Cô là tiểu thiên sứ của hắn, tiểu thiên sứ mà hắn đã tìm kiếm suốt 18 năm trời!
Sao hắn lại không thích được?
Sao hắn lại không quan tâm được chứ?
“Vậy, anh sẽ luôn luôn... luôn luôn ở bên em chứ?” Đôi mắt Thẩm Thất nhìn thẳng vào Hạ Nhật Ninh.
“Đúng vậy.” Hạ Nhật Ninh khẳng định nói.
Suốt đời này hắn không muốn phải rời xa tiểu thiên sứ của hắn nữa!
Ai cũng không thể tách họ ra được!
“Vậy, anh có yêu em không?” Thẩm Thất cuối cùng cũng hỏi ra câu này.
Nhưng Hạ Nhật Ninh lại cười lên.
Đến bây giờ cô ấy còn đang phân vân vì vấn đề này ư?
Câu này còn phải hỏi nữa hay sao?
Câu trả lời đương nhiên là có rồi!
Hạ Nhật Ninh vừa mới mở miệng định trả lời, thì điện thoại của hắn chợt reo lên.
Hạ Nhật Ninh vừa nhìn thấy số điện thoại, bèn nói với Thẩm Thất: “Được rồi, anh phải về rồi. Em hãy nhớ là đừng suy nghĩ lung tung nữa! Có biết không?”
Hạ Nhật Ninh cúi đầu hôn lên trán của Thẩm Thất, xoay người rời khỏi.
Thẩm Thất cứ đứng đó nhìn vào tấm lưng đang xa dần của Hạ Nhật Ninh.
Rốt cuộc anh ấy yêu mình hay là không yêu mình chứ?
Sau khi xem show diễn về, tâm trạng của Thẩm Thất đã tốt hơn trước rất nhiều.
Ông Charles tuy không hỏi gì cả, nhưng cũng thấy được, ánh mắt của Thẩm Thất đã sáng lạng hơn rất nhiều.
Tuy lần này không xem trọn được hết cả buổi lễ ra mắt, nhưng, ông Charles vẫn đem về không ít tài liệu cho Thẩm Thất, cho cô ấy tham khảo và học tập.
Hai ngày sau, Phùng Mạn Luân lại đến.
Nhưng mà, lần này hắn đến không phải để ngồi chơi, mà là muốn tìm Thẩm Thất giúp đỡ.
“Tiểu Thất, lần này em nhất định phải giúp tôi.” Phùng Mạn Luân vừa mới vào cửa thì đã tối tăm mặt mày nói: “Tôi vừa mới đầu tư một bộ phim truyền hình lớn, nhưng nhà tạo mẫu độ nhiên lâm bệnh nặng, tôi đã liên lạc qua mấy nhà tạo mẫu, nhưng họ đều kín lịch hết cả. Tiểu Thất, em hãy giúp tôi một lần đi!”
Thẩm Thất ngơ ngác: “Nhưng em chưa hề tạo mẫu cho đoàn làm phim lần này cả! Em cũng không có kinh nghiệm cho những kiểu trang điểm trong phim.”
“Lúc em còn đi học, không phải đã từng thực tập trong một đoàn làm phim sao? Tác phẩm của em tôi cũng đã xem qua rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.” Phùng Mạn Luân tự tin nói: “Tôi hoàn toàn tin tưởng em!”
Thẩm Thất bán tín bán nghi nói: “Không được đâu? Em thường phụ trách trang điểm cho các buổi tiệc nhiều hơn, anh hãy đi tìm người khác giúp đỡ đi.”
Phùng Mạn Luân cố tình làm ra một nét mặt oán trách nói: “Tiểu Thất, em hãy giúp sư huynh một lần đi. Hơn nữa, những phong cảnh quay phim cũng rất đẹp, không phải em rất thích được đi vẽ tranh phong cảnh sao? Em chỉ cần phụ trách tạo mẫu của nhân vật chính mà thôi, còn những người khác thì sẽ có nhà tạo mẫu của riêng họ đảm nhiệm, sau khi em hoàn thành công việc của mình thì có thể đi vẽ tranh rồi!”
Câu nói cuối cùng của hắn, đã thành công khơi dậy được hứng thú của Thẩm Thất.
“Anh dự định quay phim truyền hình ư?” Thẩm Thất hiếu kỳ hỏi.
Phùng Mạn Luân cười nói: “Anh đã mua một bộ phim với đề tài tiên hiệp trên mạng, cho nên nơi lấy bối cảnh đều vô cùng đẹp. Có núi có sông có cây có hoa, chỉ riêng bối cảnh thôi, thì anh đã đầu tư hết 100 triệu rồi.”
Thẩm Thất sáng mắt lên.
Phim tiên hiệp ư?
Bối cảnh ấy chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tuy rất nhiều đoàn làm phim vì muốn tiết kiệm, nên đến phút cuối những bối cảnh ấy đều được tạo ra bằng kỹ xảo vi tính.
Thế nhưng hiệu quả từ những bối cảnh thực tế, là điều mà kỹ xảo vi tính không cách nào sánh ngang được.
Lúc này, ông Charles đang đi từ bên ngoài vào nói: “Nghe có vẻ khá tốt, Tiểu Thất, tuy em đã quyết định đi theo con đường nhà thiết kế, nhưng như vậy cũng không cản trở con phát triển theo nhiều chiều hướng khác nữa. Nếu em có thể học thêm một kỹ năng thì thành tựu sau này sẽ càng cao hơn nữa. Đây chính là cơ hội thực tập rất tốt với em đó.”
Ông Charles nêu ra ý kiến của mình một cách trực tiếp.
Nếu ông Charles đã nói như vậy, thì Thẩm Thất cũng không có gì phải lo lắng nữa, cô bèn gật đầu đồng ý.
Khi Thẩm Thất gật đầu đồng ý, thì khóe mắt của Phùng Mạn Luân chợt lóe lên