Sau khi mọi người đều xem qua những bảng vẽ này, đều cảm thấy vô cùng thích thú, đạo diễn trực tiếp kêu hết tất cả mọi người đến, bỏ phiếu quyết định tạo hình của vai nữ chính.
Kết quả là mọi người đều có hình mẫu mà họ yêu thích, nên nhất thời không cách nào quyết định được.
Thẩm Thất đứng ở một bên, ung dung mở miệng nói: “Nếu như mọi người đều không thể quyết định được, vậy thì hãy giao quyền quyết định cho độc giả vậy. Đây là bộ truyện trên mạng mà sư huynh đã mua, cũng có nghĩa là cuốn sách này có một nhóm độc giả cố định. Chúng ta cứ đem những hình mẫu này để lên mạng, thu thập ý kiến của độc giả vậy. Như vậy thì vừa có thể tiết kiệm được một món tiền quảng cáo, mà còn có thể tiến hành tương tác với độc giả tăng thêm hứng thú cho họ nữa.”
Những người tại đó đều mở to mắt lên ngạc nhiên!
Ý này rất tốt!
Cho nên, mọi người đều đem hết tất cả hình mẫu này đăng lên trang web công khai, thu nhập ý kiến bỏ phiếu của mọi người.
Sau đó, những độc giả của cuốn sách này đều truy cập vào trang web này hăng say bỏ phiếu phát biểu ý kiến của mình.
“Trời ơi, nhà tạo mẫu này đặc biệt quá, tôi cứ cảm thấy cô ấy là một người rất có sáng kiến.”
“Hình như tôi đã tìm được nữ chính trong lòng tôi mất rồi.”
“Đoàn làm phim thật có tâm! Nhưng chỉ hy vọng đừng hủy hoại bộ phim này là được, thân là đọc giả trung thành khi tôi nhìn thấy thái độ của đoàn làm phim, cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều.
“Thật mong chờ quá đi! Tôi sẽ hăng say luyện phim mà! Chỉ dựa vào những hình mẫu đẹp mắt như vậy thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ xem phim đâu!”
...
Những lời bình luận suýt chút nữa thì đã làm sập hết nguyên trang web đó.
Đúng lúc Thẩm Thất đang cố gắng làm việc cùng mọi người trong đoàn, thì Hạ Nhật Ninh đã mang theo Thôi Nguyệt Lam trở về căn nhà lớn của Hạ Gia.
Thôi Nguyệt Lam vừa vào đến căn nhà lớn của Hạ Gia, thì sự tham lam trong mắt cô chưa từng dừng lại một giây nào cả.
Cô ấy đã từng nhìn thấy qua rất nhiều tòa kiến trúc ở nước ngoài, nhưng tòa nhà sang trọng có khu vườn to lớn như vậy,thì chỉ Châu Á có mà thôi.
Dù sao thì đế quốc Mỹ cũng chỉ có lịch sử hai trăm mấy năm, và khu vườn kiểu Anh đa số đều lộng lẫy kiêu sa, nhưng đều không bằng những tòa kiến trúc tỉ mỉ tinh tế của Châu Á.
Nhất là khu vườn của Việt Nam, quả thật là nét đẹp điển hình trong ngành kiến trúc.
Và phong cách sân vườn của Hạ Gia, được thiết kế theo phong cách sân vườn điển hình.
Cây cối trùng trùng điệp điệp, đẹp đẽ thanh tao.
Từng căn biệt thự được xây chung trong một khu vườn lớn, nổi bật hơn bất cứ toàn kiến trúc nào trên thế giới này.
Nếu mỗi ngày đều có thể sống ở nơi này, tuyệt đối sẽ là sự hưởng thụ sung sướng nhất về tinh thần lẫn thể chất.
Thôi Nguyệt Lam càng ngày càng kiên quyết với suy nghĩ của mình hơn.
Nhất định cô ấy phải ở lại Hạ Gia!
Cô ấy đã hai mươi mốt tuổi rồi, nếu cô ta không thể lấy Hạ Nhật Ninh, thì sớm muộn gì cô ấy cũng phải lấy người đàn ông khác mà thôi!
Hễ lấy người đàn ông khác rồi thì sẽ không thể sinh sống trong căn nhà đẹp đẽ tinh tế như thế này được nữa.
Cho nên, cô ấy nhất định phải khiến Hạ lão phu nhân thích cô ấy!
Cô ấy nhất định phải đuổi Thẩm Thất đi, để trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này!
May là cô ấy còn có chỗ dựa, tấm bài cuối cùng của cô ấy.
Hạ Nhật Ninh sẽ không từ chối cô ấy đâu!
Chỉ cần Thẩm Thất cút khỏi đây, thì cô ấy sẽ có cơ hội rồi!
Hòa quản gia vẫn ra ngoài nghênh đón như thường ngày, khi Hòa quản gia nhìn thấy người trở về cùng Hạ Nhật Ninh không phải là Thẩm Thất, mà là Thôi Nguyệt Lam, ông cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Nhị thiếu gia, anh đã về rồi.” Hòa quản gia mỉm cười hành lễ: “Lão phu nhân rất vui mừng khi nghe thấy tin anh về, bà còn cố tình làm thêm mấy món ăn cho hôm nay nữa.”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Ông vất vả rồi.”
Hạ Nhật Ninh xoay đầu nhìn Thôi Nguyệt Lam nói: “Lam Lam, đây là Hòa quản gia.”
“Chào dì Hòa.” Thôi Nguyệt Lam cố tình làm ra bộ dạng e thẹn của thiếu nữ, nũng nịu nói: “Nghe nói dì Hòa đã làm ở Hạ Gia rất lâu rồi, lúc Nhật Ninh còn nhỏ cũng nhờ dì chăm sóc cho anh ấy, thật sự rất cám ơn dì.”
Đôi mắt Hòa quản gia tối sầm lại.
Bà rất không thích cô gái này.
Giả tạo quá mức, không biết phép tắc.
So với Thẩm Thất, thì cô ấy thua xa.
Nhưng những việc của chủ nhân thì bà cũng không tiện nhúng miệng vào, lập tức lễ phép chào hỏi một cách xa cách: “Thôi tiểu thư, xin mời.”
Thôi Nguyệt Lam cũng không hề nói gì, nhấc chân lên đi về phía trước.
Khi đi qua người của quản gia, cô ta bèn liếc bà một cái.
Trong mắt của Thôi Nguyệt Lam, người hầu chính là người hầu.
Những lời mà cô vừa nói lúc nãy, cũng chỉ là những lời khách sáo mà thôi.
Khi Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam gỉả tạo như vậy, cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Lúc nhỏ Thôi Nguyệt Lam không phải như vậy.
Tại sao bây giờ cô ấy lại trở thành như vậy?
Thôi Nguyệt Lam chỉ chú ý đến những phong cảnh trước mặt, không hề phát hiện Hạ Nhật Ninh không đi theo cô.
Trong mắt của Thôi Nguyệt Lam, đây chính là nơi mà cô ấy sẽ sinh sống trong tương lai, nên đương nhiên cô ấy phải nhìn cho rõ rồi
Cuối cùng Hạ Nhật Ninh cũng chịu không nổi nữa, lấy điện thoại lên và gọi ra nước ngoài: “Mẹ, tại sao Lam Lam lại thay đổi nhiều như vậy?”
Hạ phu nhân trong đầu dây bên kia thở dài một tiếng: “Mẹ biết con muốn nói gì. Mẹ và ba của cô thường xuyên ở bên ngoài, nếu không cần huấn luyện thì lại phải chấp hành nhiệm vụ. Lam Lam từ nhỏ đã được bảo mẫu nuôi lớn, sau đó khi nó mười mấy tuổi thì đã đi học bên Châu Âu rồi, có lẽ vì vậy nên đã tạo thành một số thói quen xấu. Con cố gắng bao dung cho nó một chút đi.”
Đôi mắt Hạ Nhật Ninh tối sầm lại: “Nhưng tính cách của cô ấy như vậy, làm sao bà nội thích cô ấy được?”
Hạ phu nhân ở đầu dây bên kia cứ ấp ơ ấp úng, dường như có điều gì đó chưa nói.
Hạ Nhật Ninh nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó: “Mẹ, có phải mẹ vẫn còn gì chưa nói với con không?”
Hạ phu nhân lập tức trả lời: “Không có, sao lại có được chứ? Được rồi, con trai à, mẹ giao Lam Lam cho con đó! Mẹ còn phải dẫn đội đi tập huấn nữa! Con hãy nể mặt ba của cô ấy hy sinh vì ba mẹ của mình, cũng hãy nể mặt ba của con đã từng hứa với họ sẽ chăm sóc tốt cho Lam Lam, mà bao dung cho nó đi!”
Sau khi nói xong, Hạ phu nhân liền gác máy.
Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng.
Đúng vậy, sở dĩ Thôi Nguyệt Lam trở thành cô nhi, cũng đều do ba mẹ của cô ấy cứu ba của hắn mà chết.
Dù cho cô ấy có được lòng của bà nội hay không, thì cũng phải đối đãi với cô ấy như em gái của mình.
Bất quá thì khi cô ấy kết hôn, hắn thân là anh trai, thì sẽ cho cô thêm nhiều của hồi môn hơn.
Hạ Nhật Ninh đi theo bước chân của Thôi Nguyệt Lam, không biết tại sao, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thôi Nguyệt Lam, thì Hạ Nhật Ninh càng cảm thấy nhớ Thẩm Thất hơn.
Nhớ lại lần đầu tiên khi Thẩm Thất đặt chân đến căn nhà này, tuy cô ấy rất căng thẳng, nhưng không hề thất lễ chút nào, ấn tượng của bà nội đối với cô ấy dường