Có thể đem một đứa bé mười tuổi dồn ép đến mức phải lập nữ hộ, cũng thật sự là có thể làm ra được a!Vương Nhị thúc ngay lập tức lời nói thành khẩn mà đối với Thẩm Hà nói: "Thẩm Hà, triều Đại Việt của chúng ta mặc dù là cho phép phái nữ lập nữ hộ, thế nhưng là yêu cầu đối với phái nữ cực kỳ nghiêm khắc, điều thứ nhất chính là cả đời không hôn nhân, không có con, sau khi chết tài sản sẽ bị sung vào công quỹ, con có thể đáp ứng không?"
Thẩm Hà lập tức nở nụ cười: "Đã chết thì là đã chết, ở đâu còn có tâm tư lo lắng chuyện ở sau này? Vương Nhị thúc, thúc cũng nói cho con biết đi, lập nữ hộ đều cần điều kiện gì, con không thành vấn đề gì cả."
So với bị người bán đi không biết nơi hẻo lánh quái quỷ nào, còn không bằng đem vận mệnh nắm ở trong chính bàn tay của mình.
Cho dù là cả đời không kết hôn lại có thể thế nào?
Chỉ cần cho cô tìm thấy bọn em trai cùng Joel, bọn họ nhất định là phải nghĩ cách rời khỏi cái chỗ này đấy!
Bọn họ nếu như có thể tới đây, vậy thì nhất định cũng có thể trở về!
Thẩm Hà chính là không hiểu mà kiên trì như thế!
Vương Nhị thúc thấy Thẩm Hòa chỉ có mười tưởi đã kiên định như vậy, đã lăng im được một hồi, tiếp tục nói: "Điều thứ nhất, chính là cả đời không được kết hôn, nhưng mà có thể nhận nuôi con cái.
Nhận nuôi con cái đấy, tài sản thì tám chín phần mười thì sung vào công quỹ, không nuôi dưỡng con cái đấy, toàn bộ đều sung công.
Điều thứ hai, nữ hộ trực hệ huyết mạch không thể khảo thi.
Điều thứ ba, vĩnh viễn là thương tịch."
Thẩm Hà đã lặng im được một hồi.
Điều kiện này thật đúng là ngặt nghèo a!
Đây rõ ràng chính là không cho phụ nữ một mình lập hộ.
Cho nên mới ra điều kiện khắc nghiệt như vậy.
Nhưng mà, ha ha.
Ba điều kiện này đều đối với cô mà nói, đều không là vấn đề gì.
Cô kiếp trước thì tiền nhiều xài không hết, sau khi đến cái thế giới này, những tài sản kia còn không phải như thế sao?
Cho nên cô chết cũng đã chết, ở đâu còn lo tài sản ở nơi này là thuộc về người nào?
Cô vốn cũng không có ý định khảo thi, vì vậy điều thứ hai không có hiệu quả.
Điều thứ ba, tiểu Bảo của nhà đại bá theo trước mắt mà xem, trên căn bản là không có hy vọng gì để đi học rồi đấy.
Trong nhà nghèo thành như vậy, ăn cơm cũng là vấn đề, còn đi học nữa chứ!
Nhưng mà Thẩm Hà muốn một mình lập nữ hộ, cần phải có sự cho phép của đại bá.
Muốn thuyết phục đại bá...
Đôi mắt của Thẩm Hà lóe lên, xem ra số tiền kia mà mình đã tích lũy, là giữ không được rồi.
Nhưng mà cũng không sao.
Nói chung là núi xanh còn đó, lo gì không có củi để đốt.
Số tiền kia xài thì xài, từ đó về sau cùng người nhà của đại bá hoàn toàn phủi sạch quan hệ, cô cũng có thể đường đường chính chính nghĩ cách kiếm tiền rồi!
Cô muốn trở thành nữ thương nhân đầu tiên của triều Đại Việt!
Vậy thì từ giờ trở đi làm lên đi!
Thẩm Hà sau khi hiểu rõ ràng, dứt khoát quyết nhiên mà nói: "Con suy nghĩ kỹ càng rồi, Vương Nhị thúc, thỉnh cầu thúc giúp con gọi tới tộc lão, cho con lập nữ hộ đi!"
Vương Nhị thúc nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị của Thẩm Hà, yên lặng mà gật đầu: "Được rồi, con đã đều suy nghĩ kỹ càng rồi, thúc giúp con một tay là được rồi."
Vương Nhị thúc vốn còn muốn nói điều gì đấy, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng một chút cũng có ý định lùi bước của Thẩm Hà, cũng liền dập tắt ý nghĩ này, quay người đi tìm tộc lão cùng trưởng thôn ở trong thôn rồi.
Thẩm Hà quay người liền trở về nhà của đại bá.
Đại bá nương hiếm khi đối với cô lộ ra một chút dáng tươi cười, hiển nhiên cả nhà cũng đã thương lượng xong rồi, đem Thẩm Hà cho bán đi, đây có tính là bữa cơm tối cuối cùng hay không?
Thẩm Hà cũng không ăn cơm của nhà đại bá nương, trực tiếp đối với đại bá nương nói: "Con biết đại bá nương bây giờ đang thiếu tiền, mấy năm nay vất vả cho đại bá nương đã chăm sóc con.
Thế nhưng là con không muốn bị nương bán đi, đưa vào thanh lâu đưa vào trong nhà người khác bán thành văn tự bán đứt.
Con không có cái gì để báo đáp lại sự thu giữ của đại bá cùng đại bá nương, vì vậy con muốn từ xin lập nữ hộ!"
Lạch cạch.
Chiếc mưỡng ở trong tay của đại bá nương lập tức rơi đến trên mặt đất, một chút dáng tươi cười ở trên mặt cũng sắp duy trì không nổi nữa rồi!
Đại bá khó chịu không lên tiếng mà ngồi ở ngưỡng cửa không lên tiếng.
Đại bá nương thì là một khuôn mặt giả cười mà nói: "Tiểu Hà a, con xem đi, trong nhà thật sự là quá khó khăn rồi.
Nhiều cái miệng cũng đều ăn không đủ no.
Đại bá nương cũng là vì tốt cho con, bán con đến một gia đình kia có ăn có mặc..."
"Nếu như đại bá nương nói