Ở trong phòng suốt 3 ngày liền, Thẩm Thất cảm thấy mình sắp mọc rong rồi.
Nhưng mà, 3 ngày này cũng không phải không có thu hoạch gì.
Cô ấy đã vẽ được một cuốn sổ các mẫu cúc áo, đồng thời tự tay làm một đống cúc áo.
Hầu như kiểu nào cũng có, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Lưu Nghĩa cũng vẽ được rất nhiều mẫu đai lưng, có nam có nữ, có mẫu thời trang, có mẫu giải trí....
Ngày mai là ngày nộp bản vẽ, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đều khá khẩn trương.
Lưu Nghĩa nói với Thẩm Thất: “có cần ra ngoài uống một ly cho bớt căng thẳng không?”
Thẩm Thất ngẫm nghĩ, nói: “được. Chúng ta hôm nay thả lỏng một chút, chờ kết quả ngày mai!”
Lưu Nghĩa đưa tay vỗ nhẹ vai Thẩm Thất, khích lệ cô ấy: “Tiểu Thất, cậu chắc chắn không thành vấn đề!”
Thẩm Thất cười đáp: “Ừm, chúng ta đều sẽ qua mà”
Trước khi đi, Thẩm Thất đem các bản vẽ thu dọn gọn gàng, bỏ vào két sắt, mới cùng với Lưu Nghĩa đi ra ngoài.
Thẩm Thất cùng với Lưu Nghiã mới ra ngoài, một bóng người liền đến, cô ấy vừa mới muốn đi mở cửa thì bị một cánh tay đè chặt trên tay nắm.
“Cô Thôi, nơi này không phải là nơi cô có thể vào.” Tiểu Hà cười nói.
Thôi Nguyệt Lam đột nhiên ngẩng đầu, lùi hai bước, với vẻ không tin nổi: “sao cậu lại ở đây?”
Trên mặt Tiểu Hà vẫn nụ cười công nghệ đó, trả lời câu hỏi thì khiến người ta không vui chút nào: “bởi vì chỉ có tôi ở đây, mới có thể ngăn cản cô Thôi vào phòng.”
Thôi Nguyệt Lam hình như biết rõ thân thủ của Tiểu Hà, cô ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Tiểu Hà: “cậu có biết hậu quả cậuđắc tội tôi?”
Tiểu Hà cười híp mắt đáp: “biết chứ! Đắc tội cô Thôi cùng lắm là bị chửi. Nhưng nếu tôi không ngăn lại cô Thôi, tôi có thể sẽ bị đuổi việc!”
“Cậu!” Thôi Nguyệt Lam tức rung cả người.
Tiểu Hà vẫn bộ dạng không quan tâm gì cả, nói: “Cô Thôi, mời. Nếu để người ta phát hiện cô xuất hiện trước cửa phòng cô Thẩm, thì không thể giải thích rõ được nhé.”
“Được được được! Cậu chấp nhận làm chó săn cho Hạ Nhật Ninh thì làm đi!” Thôi Nguyệt Lam thực sự là bị Tiểu Hạ đả kích, khả năng nhẫn nhịn mới luyện nên của cô nhất thời bị Tiểu Hà làm hỏng hết, lần nữa nói không qua suy nghĩ mà chửi ra miệng, “chờ cha mẹ tôi về nước, tôi sẽ cho cậu biết hậu qảu việc đắc tội tôi! Chúng ta chờ mà xem!”
Tiểu Hà quả nhiên có tiềm năng chọc tức chết người không cần đền mạng, nghe Thôi Nguyệt Lam nói thế, Tiểu Hà cười híp mắt trả lời: “Ừm, tôi nhất định sẽ nói lại y chang những câu này với chủ tịch. Chủ tịch từng nói, nếu tôi từ chức không làm ban lãnh đạo trợ lý nữa, chủ tịch sẽ cho tôi 10 triệu đô dưỡng lão. Cô Thôi, cô tính khi nào cho tôi nghỉ hưu? Để tôi biết mà chuẩn bị.”
“Cậu....” Thôi Nguyệt Lam tức muốn ói máu.
Tiểu Hà vẫn đứng trước cửa không chút động đậy, cứ thế nhìn Thôi Nguyệt Lam.
“Tốt tốt tốt......” Thôi Nguyệt Lam chỉ để lại câu căm hờn: “chúng ta cứ chờ mà xem!”
“Cô Thôi, đi mạnh khỏe không tiễn.” Trên mặt Tiểu Hà vẫn tỏ vẻ tôn trọng, nhưng trong lòng thì sao thì chỉ có anh ta mới biết.
Thẩm Thất hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ngoài phòng cô, khi cô và Lưu Nghĩa cơm no rượu say trở về, thì ngoài cửa phòng vẫn với trạng thái yên tĩnh an toàn.
Giác quan thứ 6 của Lưu Nghĩa khá tốt, vừa tới cửa, mũi cô nhúc nhích một lúc, ánh mắt trầm mặc: “có người mới tới ngoài cửa phòng chúng ta.’
Thẩm Thất lấy thẻ phòng ra mở cửa: “không phải chứ? Có phải cậu quá căng thẳng không?”
‘Hai chúng ta đều không dùng nước hoa, nhân viên phục vụ của khách sạn cũng không dùng nước hoa, nhưng cửa phòng rõ ràng có mùi nước hoa nhạt nhạt.” Chân mày Lưu Nghĩa khẽ nhíu: “có lẽ do tôi quá nhạy cảm, cũng có lẽ là có người khác ngang qua không chừng.”
Thẩm Thất cười, nói: “đi thôi, chắc do cậu nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi hai người đi vào phòng, bóng người Tiểu Hà, biến mất tại góc khuất.
Tiểu Hà vừa đi vừa báo cáo tình hình với Hạ Nhật Ninh: “nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Hạ Nhật Ninh nhận được tình báo từ Tiểu Hà, khóe môi cong lên, trả lời khẽ một chữ: “Ừm”.
Ngày thi đấu cuối cùng cũng đến.
Hôm nay, tất cả mọi người đều đem câu trả lời của mình bỏ vào phong bì kín, nộp cho ban tổ chức.
Sau đó ban tổ chức mới đem đáp án giao cho Đái Duy kiểm duyệt.
Đái Duy là chủ khảo chính, những chủ khảo khác đều là nhà thiết kế của các thương hiệu khác.
Tất nhiên ý kiến chủ yếu vẫn do Đái Duy tiến hành đánh giá.
Lần đánh giá lần bày khác so với các lần trước, lần này là tiến hành công khai.
Tất cả người tham gia đều trong phòng hội nghị chờ đợi, ban tổ chức theo thứ tự từng người đem tác phẩm họ ra, do Đái Duy và các chủ khảo đánh giá cho điểm.
Do đó, mọi người đều có thể nhìn thấy thành tích của mình và của những người khác.
Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa ngồi trong đám người, căng thẳng nhìn Đái Duy đánh giá.
Thôi Nguyệt Lam lạnh nhạt nhìn Thẩm Thất, ánh mắt càng nguy hiểm.
Cuộc thi lần này, cô bị áp chế dữ dội, không đưa tin ra ngoài được, thông tin bên ngoài cũng không lọt vào trong.
Điều này chưa bao giờ xảy ra.
Chẳng lẽ có người chặn thông tin của mình?
Là ai?
Hạ Nhật Ninh sao?
Thậm chí không tiếc cho Tiểu Hà âm thầm bảo vệ cô ta?
Thẩm Thất......Thẩm Thất...... rốt cuộc cô có gì tốt? Khiến Hạ Nhật Ninh cứ nghĩ mãi về cô?
Nếu như thế giờ này không có cô, thế thì con đường của tôi dễ đi biết mấy?
Thẩm thất cảm thấy sau lưng có ánh nhìn như kim chích, không kiềm được quay lại nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt sắc bén hận thù của Thôi Nguyệt Lam.
Ánh mắt của Thẩm Thất cũng nặng trĩu theo, sau khi Thôi Nguyệt Lam thấy Thẩm Thất quay lại, mới thu hồi ánh nhìn của mình, chuyển sang chỗ khác.
Thẩm Thất thở phào.
Ánh nhìn vừa rồi của Thôi Nguyệt Lam, thật sự đầy sát khí.
Lưu Nghĩa phát hiện Thẩm Thất có sự khác thường, nghi hoặc nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhẹ lắc đầu, tỏ ra mình không sao.
Lúc này, đúng lúc Đái Duy đánh giá tác phẩm của Thẩm thất.
Trái tim của Thẩm Thất, lập tức liền thấp thỏm, căng thẳng nhìn về phía Đái Duy và các vị ban giám khảo.
Đai Duy nhìn vào các cúc áo có tạo hình đẹp đẽ trước mặt, liền cười; “đây là từ lúc tôi làm ban giám khảo đến nay, lần đầu thấy có người chọn đi theo hướng rủi ro thế này. Lúc trước không phải không có người làm như thế, nhưng dù có lệch khỏi thế nào cũng không rời