Đái Duy cùng với các vị ban giám khảo khác đều gật đầu.
Những người tham gia khác cũng khẽ bàn với nhau.
Lưu Nghĩa dùng ánh mắt khích lệ Thẩm Thất.
Thôi Nguyệt Lam hừ nhẹ một tiếng, không có biểu cảm gì thêm.
“Cho nên, tôi muốn mọi người trên thế giới này, có thể sống trong cuộc sống tinh tế, mà không phải cuộc sống mù quáng.” Thẩm Thất nói tiếp: “Cúc áo tuy nhỏ, nhưng nhiệm vụ của nó là cả một giang sơn. Nên tôi hôm nay đặt tên cho bộ thiết kế này là giang sơn mỹ. Mấy chiếc cúc này được dùng thủy tinh thượng hạn đánh bóng, có thể dựa vào màu sắc khác nhau của từng trang phục mà phối màu. Dưới đáy thủy tinh là lớp bạc nguyên chất cũ, có nét đẹp cổ kín. Quan trọng là nó nhấn mạnh được vẻ đẹp đoan trang và trầm ổn. ”
Đái Duy cười nói: “tôi cảm thấy nên gọi là giang sơn mối tốt hơn, giang sơn làm mối, thành ý làm sính. Hàng loạt các cúc áo này rất thích hợp với các trang phục chính thức, vừa có thể sử dụng trong các trường hợp long trọng như hôn lễ, cũng có thể áp đảo được các tiệc tùng kiểu ta.”
Thẩm Thất cười gật đầu: “Thầy Đái Duy nói cũng có lý.”
Sau khi giới thiệu xong dòng hiết kế cúc áo này, Thẩm Thất lại lấy dòng cúc áo khác giới thiệu: “dòng cúc áo vừa rồi chủ yếu dành cho những người châu Á phương đông, còn dòng thiết kế này có tên là nữ thần trong mơ, chủ yếu thiết kế dành cho các trang phục Tây Âu để dự yến tiệc, cho nên chất liệu có phần tráng lệ, sử dụng kim loại quý và đá quý làm nguyên liệu.”
Thẩm Thất cầm lên dòng thiết kế cuối cùng, giới thiệu nói: “thiết kế này chủ yếu dành cho trẻ em, trên bề mặt có chiếc nơ, hơn nữa còn có cả vị kẹo. Màu hồng là màu công chúa, cho nên dòng thiết kế này phô trương nhất và cũng ngọt ngào nhất. Tôi đặt tên nó là ước mơ ngọt ngào.”
Đái Duy gật đầu, với vẻ tán đồng.
Những vị giám khảo khác cũng thì thầm bán tán, trao đổi cách nhìn của nhau.
Sau khi Thẩm Thất giới thiệu xong tác phẩm của mình, dưới sự chấp thuận của Đái Duy, thấp thỏm lo âu trở về vị trí của mình, chờ đánh giá cho điểm sau cùng của Đái Duy.
Tại căn phòng khác, màn hình lớn phát trực tiếp toàn cảnh trường quay.
Hạ Nhật Ninh nắm chặt ly rượu, nhẹ nhằng lắc lư, rượu trong suốt trong ly cứ quay đều.
“Giang sơn làm mối, thành ý làm sính.” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh khẽ nhếch: “không biết tấm lòng của anh, tới khi nào em mới chấp nhận.”
Thẩm Thất vừa ngồi xuống, Lưu Nghĩa liền đưa ngón tay cái lên: “Tiểu Thất, giỏi lắm!”
Thẩm Thất hít một hơi sau: “Tớ không nói sai gì chứ?”
“Không có! Nói rất hay!” Lưu Nghĩa cười híp mắt trả lời: “điểm số của cậu chắc chắn rất cao! Cậu xem Đái Duy đối với phần trình bày của cậu rất hài lòng đấy.”
“Mong là như thế.” Thẩm Thất gật đầu: “Căng thẳng chết mất!”
Đái Duy cùng với các vị giám khảo nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cho ra điểm số: 8 điểm
Thấy điểm số này, Thẩm Thất thở phảo nhẹ nhỏm.
Bởi vì những người phía tước, có thể đạt được 8 điểm cũng chẳng mấy người.
Nói như thế, bản thân mình được vào vòng chung kết, vẫn còn có hy vọng!
Sau khi đánh giá xong tác phẩm của Thẩm Thất, lại tiếp tục đánh giá tác phẩm những người tham gia khác.
Có lẽ do có hòn ngọc sáng như Thẩm Thất ở trước, nên tác phẩm của những người còn lại không được sáng mắt lắm.
Do đó Đái Duy cho điểm cũng không cao lắm.
Cách chấm bài tại chỗ thế này, thật sự khiến người ta có cảm giác dầu sôi lửa bỏng.
Có người vui có kẻ buồn.
Cuối cùng cũng đến phần đánh giá tác phẩm của Thôi Nguyệt Lam, tâm trí Thẩm Thất cũng bị chấn động nhẹ, tự nhiên quay đầu nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam.
Biểu cảm của Thôi Nguyệt Lam có phần nguy hiểm nhìn về phía Đái Duy.
Đái Duy cũng nhanh chóng tìm thấy Thôi Nguyệt Lam, nhìn cô ấy một lát.
Hai ánh nhìn giao nhau rất nhanh, liền biến mất.
Đái Duy đánh giá tác phẩm của Thôi Nguyệt Lam khá là chung chung, không lộ vẻ có sự thiên vị nào, nhưng điểm số không thấp, chỉ cao hơn Thẩm Thất 0.2 điểm.
Điểm số sau khi ra, trên mặt Thôi Nguyệt Lam không biểu cảm gì.
Lưu Nghĩa hạ thấp giọng nói: “xem ra lần này những người thao túng cuộc thi ít đi rất nhiều, Đái Duy cho điểm cũng khá là công bằng.”
Thẩm Thất gật đầu.
Đúng là như thế.
Thẩm Thất cũng không thể không thừa nhận rằng Thôi Nguyệt Lam thật sự cũng rất giỏi.
Hoặc nói là, cô ta lăn lộn trong giới thiết kế lâu hơn so với Thẩm Thất, kinh nghiệm của cô ấy nhiều hơn Thẩm Thất.
Chỉ với điểm này, cao hơn Thẩm Thất 0.2 điểm có thể hiểu được.
Thẩm Thất không có vì Thẩm Nguyệt Lam dùng thành tích đè ép mình mà có ainh ra gì bất mãn.
Cuộc thi lần này, là từ 65 người tìm ra 20 người xuất sắc nhất.
Điểm số quan trọng mà cũng không quan trọng.
Chỉ xem điểm số của những người còn lại là bao nhiêu.
Từ người sau cùng loại bỏ 45 người là đúng.
Điểm số của Lưu Nghiã cũng rất nhanh ra lò, điểm số cô ấy thấp hơn Thẩm Thất một chút, 7.9 điểm.
Thế nhưng, Lưu Nghĩa bày tỏ cô ấy rất hài lòng!
“Tiểu Thất, cám ơn cậu đã nhắc nhở tớ, để tớ có ý nghĩ mới. Nếu như tớ có thể vào vòng trong, thì công lao của cậu một nửa.’ Lưu Nghĩa đưa tay vỗ nhẹ vai Thẩm Thất, nói: “nghe nói sau khi kết thúc vòng bán kết, chúng ta có một lần cơ hội liên hệ với bên ngoài. Cậu có nghĩ qua gọi điện cho ai chưa?”
Thẩm Thất lắc đầu: “cơ hội của tớ nhường cho cậu luôn đó, không có đi đến cùng, tớ không nói với Hạ gia về thành tích của tớ, còn anh trai tớ giờ đang ở Đức trị liệu, cũng không có cách nào gọi được. Hạ Nhật Ninh cùng với thầy của tớ có lẽ biết kết quả sớm hơn cả tớ, cho nên, tớ không có ai để nói cả.”
Lưu Nghĩa nghe Thẩm Thất nói thế, liền nựng má Thẩm Thất nói: “nghe kìa, em gái đáng thương tội nghiệp thật khiến người thấy đau long. Lát nữa nếu mà được vào vòng trong, cậu đi chung gọi điện với tớ nhé, cho dù cậu không gọi, đứng cạnh tớ, giả vờ như cậu đã gọi qua là được.”
Thẩm Thất bị trêu đùa bực cười.
Lại có cả kiểu giả vờ đã gọi qua điện thoại?
Hai người khẽ nói vài câu, lại làm cho bầu không khí căng thẳng của vòng bán kết vơi đi không ít.
Sau khi Đái Duy cho ra hết điểm số, điểm số mọi người trong chốc lát