Thẩm Thất cười rất lanh lợi: “Cô à, cháu không ké ăn đâu. Cháu lại làm phiền cô nhiều hơn rồi!”
“Ơ kìa, đứa bé này thật khéo miệng, cháu nói xem, vì sao cô không thể sinh được một đứa con gái như cháu chứ! Đúng là thèm muốn chết đi được!” Từ Vân Khê liếc mắt nhìn Lưu Nghĩa: “Con xem người ta đi, con lo mà học hỏi Tiểu Thất, khéo léo bao nhiêu thì xinh đẹp bấy nhiêu! Nhìn xem con thì ngày nào cũng giả làm con trai, con nhanh chóng về dọn dẹp cái đống thư tình trong hòm thư cho mẹ ngay! Ngày nào cũng phải giúp con thu dọn cái đống thư tình của mấy cô gái khiến mẹ phiền toái chết đi được.”
Lưu Nghĩa lơ đễnh trả lời: “Bọn họ mù mắt rồi mà mẹ cũng không biết giải thích rõ ràng cho bọn họ à!”
Từ Vân Khê kiêu ngạo nói: “Hừ, mặc kệ.”
Thẩm Thất đứng ở bên cạnh cảm thấy xấu hổ vô cùng!
Cách mà mẹ con nhà này sống chung với nhau đúng là rất đặc biệt!
Mặc dù thấy hai người họ cứ cãi nhau mãi, nhưng Thẩm Thất cũng có thể thấy rõ rằng sự ràng buộc giữa họ rất sâu sắc.
Cuối cùng cũng gọi điện thoại xong, Lưu Nghĩa không nhịn được mà nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, chúng ta có cơ hội gọi điện thoại rồi, gọi cho người mà cậu muốn cám ơn đi.”
Thẩm Thất suy nghĩ một lúc rồi bấm số điện thoại cho Charles, mặc dù Thẩm Thất biết rõ Charles tiên sinh vẫn luôn theo dõi cô thi đấu một cách cẩn thận nhưng Thẩm Thất vẫn kể toàn bộ những chi tiết lớn nhỏ trong cả quá trình thi đấu cho thầy ấy nghe.
Charles tiên sinh cười ha hả trong điện thoại mà nói rằng: “Tốt lắm, Tiểu Thất. Em có thể đi đến được trận chung kết thì cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi. Quãng đường còn lại, em cứ cố gắng hết sức là được, không cần phải ép buộc bản thân. Ngoài ra, công ty thỏa thuận với em đã liên lạc lại với thầy rồi, anh ta cũng đã xem quá trình thi đấu của em, anh ta rất coi trọng khả năng sáng tạo của em, bọn họ vốn còn muốn suy nghĩ một chút nhưng bây giờ họ bày tỏ thái độ rằng, chờ em thi đấu xong thì bọn họ sẽ mua ngay ba bản thiết kế mấu chốt liên tiếp của em.”
Thẩm Thất hơi bất ngờ một chút: “Thầy ơi, em vừa tiếp xúc với thiết kế chưa lâu mà.”
Charles tiên sinh mỉm cười trả lời: “Em à, đây là một sự thừa nhận đối với em. Em phải có lòng tin vào bản thân.”
Sau khi gọi điện cho Charles tiên sinh xong, thấy vẫn còn thời gian nên Thẩm Thất hơi do dự một chút, cô không biết có nên gọi điện cho Hạ lão phu nhân không.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Hạ lão phu nhân đã đặc biệt cho người mang hoa quả đến, nên cô cũng nên gọi điện thoại cảm ơn một tiếng.
Thẩm Thất lập tức bấm số điện thoại của Hạ gia.
Điện thoại được kết nối.
Giọng nói của Hạ lão phu nhân truyền đến: “Tiểu Thất, chúc mừng con đã lọt vào vòng chung kết.”
“Bà nội, người cũng biết rồi ạ.” Thẩm Thất cắn môi trả lời: “Cháu cảm ơn vì hoa quả mà bà đã gửi đến ạ.”
“Có chút đồ thôi mà, tính toán làm gì chứ. Hạ gia muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần cháu và Nhật Ninh sinh một bé trai kháu khỉnh thì cả Hạ gia này đều là của cháu.” Hạ lão phu nhân trả lời.
Thẩm Thất nhìn thoáng qua Lưu Nghĩa đang chờ mình ở cửa, cô cảm thấy nên thông báo với bà nội một tiếng nên cô nói: “Bà nội à, một người bạn cùng tham gia thi đấu với cháu muốn mời cháu đến nhà cô ấy chơi.”
“Cháu là Hạ thiếu phu nhân, cháu có quyền quyết định hành trình của mình, mặc dù phép tắc của Hạ gia rất nghiêm ngặt, nhưng cũng chưa đến mức độc tài như vậy.” Hạ lão phu nhân đã biết chuyện Lưu Nghĩa mời Thẩm Thất về nhà chơi từ trước rồi, nhưng Thẩm Thất vẫn chủ động thông báo nên bà rất hài lòng.
Hạ lão phu nhân lại nói thêm: “Sau khi thi đấu xong, cháu không cần vội vàng quay về đâu, cháu ra ngoài chơi để giải sầu một chút cũng tốt.”
“Vâng, thưa bà nội.” Thẩm Thất nói.
Sau khi gọi điện cho Hạ lão phu nhân xong, Thẩm Thất không gọi thêm cho ai nữa.
Mà phản ứng lúc này của ba người nhận điện thoại hoàn toàn khác nhau.
Sau khi nói chuyện điện thoại với con gái xong, Từ Vân Khê vừa muốn đứng dậy thì đột nhiên giống như nghĩ ra chuyện gì đấy, bà lẩm bẩm: “Cô bé tên là Thẩm Thất này nhìn rất quen mắt, à, đúng rồi, cô bé nhìn rất giống Tử Dao! Tuổi của con gái Tử Dao hình như cũng xấp xỉ cô bé này thì phải?”
Từ Vân Khê muốn nói cho bạn thân biết phát hiện thú vị này, nhưng bà còn chưa kịp cầm điện thoại lên thì người làm đã đi vào thông báo đồ dùng trong nhà mà bà đặt trên mạng đã được giao đến rồi, cho nên muốn hỏi xem bà muốn sắp xếp như thế nào.
Từ Vân Khê thuận tay đặt điện thoại xuống rồi đi theo người làm ra ngoài.
Sau khi nghe xong điện thoại của Thẩm Thất, Charles tiên sinh hài lòng nói với trợ lý của mình rằng: “Đứa bé Tiểu Thất này đúng là rất có thiên phú! Sau một thời gian nữa thì cô bé nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế cao cấp.”
Trợ lý cười ha hả nói: “Vậy phải chúc mừng ngài rồi! Cuối cùng thì ngài cũng tìm được một học trò vừa ý!”
Charles tiên sinh đắc ý lắc lư đầu: “Chúng ta có nên uống vài ly để chúc mừng chuyện vui này không nhỉ?”
Sắc mặt của trợ lý bỗng nhiên tối sầm lại: “Không được! Thẩm tiểu thư đã dặn rồi, nếu như ngài lén lút uống rượu thì tôi phải báo cho cô ấy biết!”
Charles tiên sinh lập tức thở phì phò nói: “Cô học trò này khiến tôi không hài lòng chút nào!”
Sau khi cúp điện thoại xong, Hạ lão phu nhân cười khả ái nói: “Đứa bé này đúng là không chịu thua kém ai cả, nó đã vào đến vòng chung kết rồi.”
“Lão phu nhân, người định can thiệp vào kết quả cuối cùng của trận đấu à?” Bộ dạng hiền lành của Hòa quản gia khiến cho người khác không thể đoán được lòng dạ của bà ấy: “Nhị thiếu phu nhân chắc cũng chỉ có thể dừng bước ở trận chung kết thôi, nếu như không can thiệp vào trận đấu thì e rằng nhị thiếu phu nhân sẽ không thể tiến được vào vòng trong nữa đâu ạ. Hơn nữa nếu như con bé Thôi Nguyệt Lam kia vào được vòng đặc biệt thì phu nhân sẽ rất đắc ý đấy ạ!”
Hạ lão phu nhân gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, với tư chất và trình độ trước mắt của con bé thì việc có thể tiến vào vòng chung kết là quá sức tưởng tượng rồi. Để có thể vào vòng đặc biệt thì mức độ khó khăn đúng là rất lớn. Tôi cũng không thể để Thôi Nguyệt Lam bước vào vòng đặc biệt, nếu không thì Tiểu Thất chắc chắn sẽ bị chèn ép.”
“Nhưng mà, nếu như phu nhân biết chúng ta đã nhúng tay