Rời khỏi cuộc thi
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên.
Thẩm Thất cũng chân thành vỗ tay thật to.
Lời của Hạ Nhật Ninh rất hay, cũng rất thực tế.
Cô chịu thua tâm phục khẩu phục.
Quy luật của thế giới này là như vậy.
Khi Hạ Nhật Ninh nói xong, những người khác cũng đều ào tới khích lệ các thí sinh dự thi mấy câu.
Sau màn cổ vũ, mười bốn thí sinh không được chọn liền tiến về phía trước phát biểu.
Đến lượt Lưu Nghĩa, cô ấy liếc nhìn Văn Nhất Phi, thản nhiên nói: “Tôi không có gì để nói. Đằng nào cũng thua rồi, tôi bằng lòng chấp nhận kết quả này. Có thể một phần là do sự tập trung tinh thần của tôi bị phân tán. Dù sao, tôi có thể đến được bước này, đã là vô cùng hạnh phúc rồi, không có lời nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc này cả. Xin cảm ơn mọi người.”
Văn Nhất Phi hơi thất vọng nhìn Lưu Nghĩa xoay người rời đi, không kiềm chế được mà nói với Phạm Thành: “Cô ấy cứ như vậy mà đi à?”
“Đương nhiên rồi.” Phạm Thành nhỏ giọng đáp lại: “Tâm tư của người ta không ở đây.”
Phạm Ly cũng nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng Lưu Nghĩa là một võ sĩ quyền anh hạng cân 60kg đó, có làm nhà thiết kế hay không với cô ấy cũng không thực sự quan trọng.”
Văn Nhất Phi nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lưu Nghĩa rời đi, vô thức lầm bầm: “Nếu như cô ấy không thi tiếp, thì làm sao tôi tặng quà cho cô ấy được nữa?”
Lúc này, đến lượt Thẩm Thất đi lên sân khấu phát biểu.
Khi cô vừa bước lên, ai nấy cũng đều hướng tầm mắt về phía cô.
Thẩm Thất trịnh trọng cúi chào các boss.
Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly và Phùng Mạn Luân đều vô thức tránh đi, không chịu nhận cái cúi chào của Thẩm Thất.
Ý cười trong ánh mắt Hạ Nhật Ninh càng sâu.
Những nhà thiết kế chính và boss của nhãn hiệu đều hơi hoảng hốt.
Mới vừa rồi, thân phận thật sự của Thẩm Thất rốt cuộc bị bọn họ làm lộ ra.
Mà người truyền tin này ra ngoài cũng không phải ai khác, mà chính là người chủ trì vòng bán kết của cuộc thi, David.
David với Charles cũng coi như là chỗ quen biết cũ, hắn ta biết Charles, nên đương nhiên cũng hỏi thăm được thân phận thực sự của Thẩm Thất.
Nhưng hắn ta lại không nghĩ tới một người đường đường là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hạ Thị, lại che giấu thân phận của mình, tranh tài với những người khác ở một cuộc thi có trình độ sơ đẳng như thế này.
Tin này khiến cho tất cả những người còn chưa hiểu rõ sự việc lộ ra biểu cảm vui vẻ.
Hạ Nhật Ninh thản nhiên nói chuyện với ông chủ một nhãn hiệu: “Nghe nói ngài có hứng thú với thiết kế của Tiểu Thất nhà chúng tôi, phải không?”
Ông ta bắt đầu lau mồ hôi: “Tổng giám đốc Hạ hiểu lầm rồi. Sao tôi lại dám tranh thiếu phu nhân của các ngài về chỗ chúng tôi được chứ!”
Biểu cảm của Hạ Nhật Ninh vẫn vô cùng điềm đạm, tỏ vẻ: “Ông không cần căng thẳng thế, tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi” Hắn chậm rãi nói: “Nếu Tiểu Thất muốn đi làm, thì tôi cũng ủng hộ. Đương nhiên, vấn đề tiền lương...”
“Không dám không dám.” Đối phương không ngừng lau mồ hôi. “Tiềm lực tài chính của chúng tôi làm sao sánh bằng tập đoàn Hạ Thị chứ.”
Lúc này, Thẩm Thất rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tôi có cơ hội được đứng ở đây ngày hôm nay, thực chất đã là vô cùng may mắn rồi. Những lời này nghe có vẻ phóng đại, nhưng nó thực sự là những lời thật lòng của tôi.”
Đám người trước mặt cô lắc đầu: “Không, không đâu.”
“Chân thành cảm ơn ban tổ chức, các nhân viên, cảm ơn những lời nhận xét tỉ mỉ của hội đồng giám khảo, những thí sinh đã đồng hành cùng tôi trong suốt chặng đường này. Thực ra, qua lần này tôi đã học được rất nhiều thứ, vậy nên thắng thua với tôi cũng không còn quan trọng nữa. Thứ quan trọng nhất, là tôi rốt cuộc đã nhìn ra được những điểm còn yếu kém của bản thân.” Thẩm Thất tiếp tục nói.
“Không đâu, không đâu.” Đám người lắc đầu một lần nữa,
“Thực ra bây giờ tôi cũng không còn cơ hội thi đấu nữa. Tôi nghĩ, giữa tôi và một nhà thiết kế chuyên nghiệp vẫn còn cách nhau một đoạn đường rất xa. Nhưng tôi thực sự rất thích công việc này. Vậy nên, tôi sẽ tiếp tục cố gắng! Đợi đến cuộc thi lần sau, tôi nhất định sẽ thể hiện được những ý tưởng của mình một cách hoàn hảo nhất! Xin cảm ơn mọi người.” Thẩm Thất nhanh chóng kết thúc bài phát biểu của mình.
“Hay, hay lắm.” Tất cả mọi người lịch sự đáp lại.
Ai mà dám tranh giành chứ!
Đây là nhị thiếu phu nhân nhà họ Hạ đấy!
Đây chính là phật gia đấy!
Phải cung kính, tôn trọng hết sức có thể!
“Xin chờ đã.” CEO trước đó có hứng thú với thiết kế của Thẩm Thất vẫn kiên trì gọi cô quay lại: “Chúng ta có thể trao đổi một chút không?”
Thẩm Thất lập tức mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Hai người nhanh chóng rời đi để nói chuyện riêng.
“Tôi là CEO có hứng thú với thiết kế của cô trước đó.” Hắn ta cay đắng nói, vốn là hắn muốn nhận bản thiết kế của Thẩm Thất...
Nhưng bây giờ thì sao?
Hắn ta có dám ép giá không đây?
Liệu Hạ Nhật Ninh có thủ tiêu hắn chỉ trong vài phút luôn không?
“À, chào anh.” Thẩm Thất lịch sự gật đầu, cười nói: “Thầy giáo đã nói với tôi rồi, hình như anh khá thích thiết kế của tôi.”
“Đúng, đúng vậy.” Đối phương nhanh chóng đáp lời: “Tôi thấy những thiết kế của cô thật sự rất tuyệt, vậy nên tôi có ý định muốn mua lại chúng.”
Thẩm Thất gật đầu. Không đợi Thẩm Thất đặt câu hỏi, đối phương đã lập tức nói: “Tôi trả mười năm tỷ cho những bản thiết kế này của cô, cô thấy thế nào?”
“Mười năm tỷ!” Thẩm Thất lập tức trợn tròn mắt!
Trong nháy mắt, Thẩm Thất cảm thấy vô cùng bối rối khi nghe cái giá này.
Từ khi nào mà bản vẽ của một nhà thiết kế nghiệp dư lại có giá đến mức này?
Lúc cô mới bắt đầu làm, trong lòng nghĩ nhiều nhất chắc cũng chỉ được đến ba trăm triệu!
Vậy mà đối phương vừa ra giá đã sẵn sàng trả tới mười năm tỷ!
“Sao thế? Cô không vừa lòng với cái giá này sao? Vậy hai mươi tỷ thì sao?” Đối phương lau mồ trên trán, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Cô cũng biết đấy, chúng tôi chỉ là một nhãn hàng tầm trung, sản phẩm thường chỉ có giá từ vài triệu đổ xuống, vậy nên cái giá chúng tôi đưa ra đương nhiên không thể so sánh với các nhãn hiệu cao cấp khác được...”
Đến lúc này Thẩm Thất mới hoàn hồn, xua tay lia lịa: “Không, không phải, tôi không hề có ý này...”
“Cô vẫn chưa vừa lòng với mức giá này sao?” Sau lưng đối phương đã ướt đẫm mồ hôi: “Vậy ba mươi tỷ, thực sự chúng tôi không thể ra giá cao hơn nữa...”
Thẩm Thất